văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Tuesday, October 29, 2013

NGUYỄN ĐÌNH TOÀN * ngày tháng


Tôi bước xuống lối đi, và mặc cho mưa hắt vào mặt rát và lạnh.  Ông khách nhìn theo tôi trong mái hiên tối.  Trời mưa tầm tã.  Dưới những tàn cây cao và quãng trống hai bên  đường gió thổi bạt hơi và mây đen dầy đặc.  Sự rét mướt hắt hủi quấn lấy tôi.  Đường vắng ngắt, chỉ còn những ngọn đèn đường tỏa ánh sáng xuống các vũng nước trên mặt nhựa, gió thổi làm lướt đi từng loạt.  Tôi bỏ mũ cho mưa dội trên đầu và khi về đến nhà thì ướt hết cả người.  Bà bạn chưa về.
Tôi thắp đèn, tắm rửa thay quần áo, nhớ đến tiếng nước dội của bà bạn hôm qua tôi không khỏi rùng mình, những dòng nước lấp lánh sáng và trong tuôn chảy trên người.  Đó là hạnh phúc hay sự nhơ nhớp, bất hạnh ?

Monday, October 28, 2013

NGUYỄN AN BÌNH * bốn mùa tinh khôi*

Tặng nhà nhiếp ảnh Võ Thạnh Vân 


Chiều XUÂN thung lũng hoa vàng
Em tung tăng giữa bạt ngàn sắc hương
Chập chờn bướm lạ chiều sương
Ngẩn ngơ ốc quạnh hiu buồn giả hoa.

Cuối mùa HẠ trắng non xa
Hải âu vỗ cánh trăng tà thinh không
Biển thầm đá sỏi vô ngôn
Ngọc quỳnh ráng ửng hoàng hôn ven đường.

Nụ hồng sắc áo THU vương
Nghìn năm hóa đá vàng ươm mây ngàn
Lưng trời cánh hạc bay sang
Hoa vô ưu nhỏ lệ tràn hương phai.

Tàn ĐÔNG cành khẳng khiu gầy
Anh như ốc mượn hồn xây tình nồng
Đành thôi nhụy rã phai hồng
Đời như cát bụi thinh không giang hà.

Hạc xưa về khép cánh tà
Trăng treo điếm cỏ la đà cầu sương
Nét tranh vân cẩu vô thường
Em liêu trai giữa phố phường thế gian.
Tháng 10/2013
  • ý bài thơ phần lớn lấy từ tên các chủ đề trong bộ
thư viện ảnh của Võ Thạnh Vân.

LAN ĐÀM * nỗi nhớ mùa thu

Gửi Phương/Tâm và Những Người Tình Luật Khoa Sàigòn
Từ độ thu về, em phung phí,
Ngày chiêm bao, đêm gối mộng xưa.
Chiều phố núi suối buồn thủ thỉ,
Chắc Sàigòn ướt đẫm dưới mưa.
*
Hàng sao lạnh cổng trường rêu phủ,
Hồ nước xanh lồng bóng mây trôi.
Con đường vắng, Duy Tân, lá đổ,
Đã nghìn lần bước nhẹ, sóng đôi.
*
Trưa tan lớp, cà phê góc phố,
Ngồi gần hơn, sách vở nhẹ tênh.
Men có đắng, hồng thêm má đỏ,
Lời nói nào hồn chợt lênh đênh.
*
Từ độ thu về, em gọi nhớ,
Cố nhân ơi, còn đó, ân tình ?

LAN ĐÀM

Sunday, October 27, 2013

VÕ THỊ ĐIỀM ĐẠM * những nụ cười trong ca dao


Hài tính của mỗi dân tộc mang một chất khí khác nhau. Khác nhau qua thể thức biểu lộ, qua thời gian, qua nếp sống vật chất cũng như tinh thần đặc trưng của mỗi xã hội. Như nhà triết học Pháp Bergson trong quyển sách luận về hài tính đã nói: “Muối hiểu biết cái cười, ta cần đặt nó lại trong hoàn cảnh tự nhiên tức là đời sống xã hội, nhất là phải xác nhận tác dụng hữu ích của nó, tức là một tác dụng xã hội.”

HÀ CẨM TÂM * Ngựa Chứng Trên Tường Giấy

@ Hà Cẩm Tâm

       Vào mùa đông 1978 tôi có làm một cuộc triển lãm cá nhân tranh sơn dầu tại trường đại học Washington state. Tôi thường làm triển lãm riêng một mình - vì thói quen từ trong máu trong xương-, lâu thật lâu mới triển lãm chung nhóm. Làm ra tranh là làm lao động tinh thần và chân tay. Người mẹ bụng mang dạ chửa 9 tháng 10 ngày- có khi sớm hay muộn hơn hai ba tuần hoặc một vài tháng- mới sinh được đứa con đẹp ngoan, lại cũng có khi không đẹp không ngoan. Người họa sĩ đầu chửa, óc mang đứa con tinh thần nhiều khi cả mấy năm hay mấy chục năm mà chẳng bao giờ nở nhụy khai hoa, vẫn mịt mờ bóng chim tăm cá. Lại có nhiều khi anh ta hay chị ta mới thai nghén trong một vài ngày an ổn bình thường mây trắng trời xanh thì hạ sinh được đứa con vừa xấu lại vừa vô duyên hoặc trong tâm trạng khủng hoảng bất thường của một vài đêm nổi cơn điên loạn thì chàng ta nàng ta lại đẻ ra đứa con uy nghi lẫy lừng nam phương hoàng tử. Cũng có khi sinh đôi sinh ba, không đứa nào giống đứa nào nhưng tất cả đều là những giấc mơ kỳ ảo hiển lộ rong chơi trên khung bố huy hoàng.  Tông và gam. Màu và sắc và sự lặng thinh, hơn biết bao lần cái lưỡi và bao nhiêu cuộc họp hành.   

NGUYỄN BẮC SƠN * mật khu Lê Hồng Phong

@ THANH TRÍ
tướng giỏi cầm quân trăm trận thắng
còn ngại hành quân động Thái An
cát lún bãi mìn rừng lưới nhện
mùa khô thiếu nước lính hoang mang

đêm nằm ngủ võng trên đồi cát
nghe súng rừng xa nổ cắc cù
chợt thấy trong lòng mình bát ngát
nỗi buồn sương khói của mùa thu

mai ta đụng trận, may còn sống
về ghé Sông Mao phá phách chơi
chia sớt nỗi sầu cùng gái điếm
đốt tiền mua vội một ngày vui

ngày vui đời lính vô cùng ngắn
mặt trời thoắt đã ở phương tây
nếu ta lỡ chết vì say rượu
linh hồn ta chắc thành mây bay

linh hồn ta sẽ thành đom đóm
vơ vẩn trong rừng động Thái An
miền bắc sương mù giăng bốn quận
che mưa dùm những nắm xương tàn

Saturday, October 26, 2013

thơ PHAN BÁ THỤY DƯƠNG


TRANG LUÂN * soải cánh bên trời

Trao về Bác sĩ Phạm Gia Cổn

Khôn cũng chết. Dại cũng chết. Mà biết thì sống.” Đấy là câu mà bố tôi vẫn thường mượn, để khuyên giải ba anh em chúng tôi, vào giữa lúc tình hình được mô tả là tranh tối, tranh sáng. Giữa lúc mà ai nấy đều đứng tim, nghẹt thở, ú ớ trước các đơn vị ngổ ngáo, hùng hổ của Bắc quân, cùng những chiếc xe tăng hung hãn, kịch cỡm đang lầm lì tiến vào để tiếp quản thành phố. Sài Gòn lên cơn sốt tột cùng. Sài Gòn đầy lo âu, sợ hãi. Sài Gòn đang đứng trước giờ phút khắc nghiệt, bi thảm, đau thương và chua cay nhất của lịch sử đất nước. Hầu hết dân chúng ở thủ đô đều tỏ ra ngơ ngác, hoang mang, giao động trước sự xụp đổ nhanh chóng, não nề của chế độ Cộng Hòa tại miền Nam lúc bấy giờ. Chán nản, tôi nằm vắt tay lên trán, suy ngẫm miên man về câu nói ấy, ròng rã suốt cả mấy đêm dài trằn trọc, thao thức. Nó chẳng khác nào như câu châm ngôn, mà tôi phải học thuộc lòng như cháo chảy, để từ đó, tôi đem ra áp dụng trong suốt chuỗi ngày tháng đen tối, hoạn nạn, đằng đẵng, dài lê thê ở trong tù.

TRẦN VẤN LỆ * Sáng Mù Sương Dày Đặc

 










Sáng nào sương dày đặc / là ngày đó
nắng gắt, mưa có thể ngày mai, mưa có
thể ngày mốt…
 
Nắng có màu trong suốt / như mắt người
long lanh.  Nắng có thể màu xanh nhưng
lòng người vàng ánh!
 
Nghĩa là nắng mà lạnh, ai cũng nói thế
thôi – hình như sự lẻ loi trong mỗi
người đều có?
 
Ngày nào tôi cũng nhớ, nhớ người yêu
ngày xưa / bước nhẹ chân xuống đò /
nắng trường thành chưa hiện…
 
Việt Nam thời chinh chiến / sáng nào
cũng mùa Đông…Nhớ ngày ai theo chồng,
mùa Đông dài muôn thuở!
 
Nón bài thơ ai nỡ / để lại bên bờ sông,
tôi lấy che mùa Đông/ nắng nằm trong
nón khóc…
 
Sáng nay sương dày đặc, nhớ Huế ơi
quá chừng Sương mù bay rưng rưng, nhớ
phấn thông Đà Lạt…
 
Có giọt sương nằm nát…như lòng của
người ta!  Có giọt sương trên hoa…tưởng là 
hoa nước mắt!
 
Trần Vấn Lệ

Wednesday, October 23, 2013

TÔ THÙY YÊN * hạ tàn


Biển ve lặng. Cây sững sờ một lúc
Mắt người sâu vời vợi ẩm hơi chiều
Thời tiết chuyển, chuồn chuồn bay xuống thấp
Lửa hiu hiu. Gió cố sự tràn buồn
Ô, có tiếng cành khô nào gẫy đổ

Quyển sách gấp dù rằng chưa đọc trọn
Người ra đi đã tắt ngọn đèn bàn
Giao quên lãng một chiếc chìa khóa cũ
Để sau này ai đó đến đây thăm
Giở quyển sách đủ thời gian đọc trọn

Không muốn vậy nhưng việc đời phải vậy
Vòng ngừng quay. Kẻng khựng một mùa chơi
Ta xé rứt cái hôn còn nắm nuối
Rồi rời tay như thế gửi mình theo
Hồn ráo hoảnh muôn nghìn con mắt tượng

Trả em về sau cánh cửa bình yên
Thiên thu ngủ giấc vùi không muốn dậy
Tự tay anh khép kín cõi mơ nào
Còn lọt vọng đòi cơn tiếng tức tưởi
Như chùm hơi bục vỡ mặt đầm xanh

Anh hối tiếc nghìn đời như nước rỏ
Từng giọt đau, mỗi giọt một đau hơn...
Lòng kiêu hãnh mòn đi như đá tảng
Con chim nào đậu khóc suốt ba sinh
Như thọ phạt lỗi vong tình khổ đọa

Đã hết đâu. Còn đứa bé hoang đường
Mong trở lại một trưa nào tĩnh lặng
Đứng nơi sân, ném lên cửa phòng em
Hòn sỏi nhỏ của một lần định ước
Khoát gọi em bỏ ngủ, lẻn nhà đi

Rong cuối bãi đầu nguồn một kiếp mộng