văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Friday, September 24, 2021

PHAN BÁ THUỴ DƯƠNG ** rải lục bát trên cao


 

Mây ngàn hỡi trôi về đâu

Có nghe lời núi bạc đầu thở than

Gió ru hồn tháp mơ màng

Lá khô xào xạc oanh vàng nhẹ bay


Ta sẽ về đâu chiều nay

Rừng già hiu quạnh tháng ngày tiêu dao

Thôi thì giã biệt miền cao

Biển mê cuồng lũ bến nào đục trong

CUNG TÍCH BIỀN * Mùi của Gió Mùa




Ngòai bảy mươi tuổi, hãy còn khỏe mạnh, minh mẫn; từ bao năm, Cụ Gàn tiêu biểu cho niềm vui, lòng tận tụy với xã hội. Ngồi gần cụ, bên cốc cà phê, năm ba bè bạn, thì thật thú vị, vì sự dẫn dắt câu chuyện, lý giải các sự kiện lịch sử, văn chương, triết học.

  

Kiến thức sâu rộng, biết nhiều ngoại ngữ nên nguồn đọc của cụ Gàn không lệ thuộc vào sách nhập nội thông qua dịch thuật. Cách nói ngắn gọn, hàm súc, nhiều ẩn dụ, đậm chất hài hước. Giọng cụ hiền hòa, hấp dẫn; không dạy đời, không cường điệu; rất chân tình, nhưng thẳng thắn, vì tôn trọng sự thật.

Thursday, September 23, 2021

HÀ THÚC SINH ** tiếng đêm


Có thấy gì đâu ngoài cuộc đời

Qua song đêm giấu kín mọi nơi

Mọi người mọi vật và tôi chợt

Nhớ quá đi thôi những tiếng người


Trên đó trăng treo một nỗi niềm

Nghe như nó nhớ gió rừng bên

Bay xa và lạc đường quay lại

Nào biết lạnh vì gió chẳng quên

THIÊN HÀ ** nhớ nhau hoài


Em ở nơi nào,
có còn mùa xuân không em?
Rừng ngàn lá gió,
từng đêm nhắc nhở thì thầm
Nắng ở trên đầu,
nắng trong lòng phố
Gió ở trên non,
gió quyện mây về.

NGUYỄN LỆ UYÊN * Còn Cọng Rau Dền



Tiếng chó sủa cọc cạch. Một bóng người cao lớn đứng ngoài cổng rào. Con Vện chồm lên, hai chân bấu vào chắn song sắt. Vạt nắng buổi sáng hắt bóng đổ ngược thân hình nó xuống lối đi trơ trụi. Tầm bỏ chiếc rựa và khúc tre vừa chẻ nhỏ ngó ra phía cổng. Ngó và đứng lên, lững thững bước ra ngõ. Tiếng con Vện không còn cọc cạch như trước, vang lên tràng dài như tiếng chó sủa trong những đêm tối trời, thời chiến tranh.

TRẦN THIỆN HIỆP ** Ta Và Lục Bát Với Em

 

Ngày trở lại

 

Yêu người lá nở trong tim

Rừng ta xanh biếc lạc tìm dung nhan

Yêu người núi nở trăng vàng

Sông ta trăm nhánh quyện ngang hình hài

Yêu người ngày nở sao mai

Suối ta ngàn dặm nối dài tóc sương

Yêu người gió nở buồm dương

Biển ta trượng trượng vô lường thủy chung

PHAN BÁ THUỴ DƯƠNG ** Bóng thời gian


biển lặng sóng nước xanh như mắt ngọc

cát vờn bay như suối tóc người tình

cơn nắng tàn

giọt nắng Hạ lung linh

thuyền ai đó mái chèo khua bỡ ngỡ


ôm khổ hạnh én lần qua đất nhớ 

gió về đâu .

nghiêng ngã khóm phi lao 

gió về đâu

mà bụi khói xôn xao

mây lờ lửng trên đỉnh trời vàng vọt

Wednesday, September 22, 2021

TRẦN VẤN LỆ ** Trung Thu



Hơn một tuần nay tôi ngả bệnh...Hơn một tuần nay, buồn tự nhiên...Nhìn đời không thấy gì lưu luyến, nhắm mắt đêm Rằm trăng vẫn lên...

Không gió, không mưa, Thu lạ lùng...Lá vàng đang rụng ở bờ sông.  Cây đa mãi mãi đời xanh lá tiễn biết bao thuyền ra cửa sông...

TRẦN HOÀI THƯ ** Đôi Mắt

® Lương Trường Thọ

Thêm một mùa thu trở lại. Thêm một bầu trời trắng xám như mang theo một nỗi buồn, cúi đầu đưa ti­n những ngọn lá trở vàng. Và với tôi, thêm một khóa học nữa lại trở về.

Tôi bắt đầu mang lại chiếc áo len mỏng, bỏ lại tập vở, cuốn sách vào school bag để tiếp tục cuộc hành trình. Kiến thức hay là cơm áo. Có lẽ là cơm áo cũng nên. Cái giấc mơ hôm qua của một tên đàn ông da vàng, đến từ một đất nước nghèo khó, lạc hậu, tai ương, trước một thế giới văn minh kỹ thuật, bao bọc bởi computer, điện thoại, fax, bây giờ đã trở nên buồn nản. Hay tại số tuổi của tôi, chẳng khác những chiếc lá vàng đầu tiên rụng xuống trên thềm cỏ.

VŨ UYÊN GIANG ** Khi ở Tây Ninh


Rời chiến trận ta về qua Bến Sỏi

Bụi đỏ au trên vai áo chinh nhân

Ngang Thanh Điền ta bỗng ngập ngừng chân

Vì cô bé Bắc kì xinh quá sức


Tà áo trắng bay bay, thơ rất mực

Khiến cho hồn lính chiến bỗng bâng khuâng

Anh bộ binh về hậu cứ dưỡng quân

Vẫn lội bộ mỏi chân quanh phố chợ