văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Friday, December 10, 2021

BÙI NGỌC TUẤN ** Tâm sự cùng trăng



Thôi đi nhé vầng trăng kia

Đừng xui ta nhớ miền quê xa vời

Bao đêm chung chén đầy vơi

Cùng trăng than thở, ngậm ngùi xót thương

 

Trăng ơi bên kia đại dương

Có còn không một con đường bóng tre

đêm xưa trăng xuống đầu hè

Mùi hương nguyết quế mang về giấc mơ

Wednesday, December 8, 2021

TRẦN VĂN SƠN ** Đất Khổ

 

Rừng phơi xác gỗ tươm nhựa hận

suối cạn dòng hkoo sỏi đá buồn

đất khổ gầm gừ cơn đjia chấn

chim biệt tăm thú dữ xa nguồn


Kẻ loạn tâm xé núi lấp sông

biển tràn bờ ngập mặn rioojng đồng

bão tố cuồng phong và khí uất

nhuộn hồn u uẩn động huyền không

Monday, December 6, 2021

TRẦN VẤN LỆ ◙ ◙ Cũng Đành Gió Lạc Mùi Hương



Bỗng thơm như có hương ngàn 

bay qua nội cỏ tới làng xóm khuya…

Có ai trong gió đi về 

áo bay và tóc bay kìa, đêm trăng!


Chuyện này có tự muôn năm,

đêm nay lại hiện và thầm thì thơ…

Chuyện tình nào cũng rất xưa,

rất sau mà chẳng ai ngờ mới tinh…

Huỳnh Trung Chánh ** MA NỮ SI TÌNH

manusitinh-02_0

Tha phương sinh sống xứ người, tuy thâm tâm lúc nào cũng hướng về quê hương mến yêu, thế nhưng phải chờ đợi đến hơn hai mươi năm trời, sau bao ngày khắc khoải suy tư Thanh mới đột ngột quyết định về nước nghỉ hè hai tháng. Chàng về Saigon viếng thăm họ hàng vài ngày, rồi lang thang du ngoạn khắp các vùng biển từ Sầm Sơn đến Vũng Tàu, sau cùng quay lại Nha Trang, chiều chiều thơ thẩn đi dài dài trên bãi, mắt lơ láo nhìn biển khơi xa xăm với nỗi buồn vời vợi.

Sunday, December 5, 2021

Phạm Cao Hoàng ** Nhớ Cúc Hoa



Đất anh ở và rừng anh thở

sáng anh đi chiều lại trở về

rừng vi vút những đêm gió thổi

bóng anh chìm như bóng hư vô 


Đôi khi đứng bên triền đá dựng

anh hoang mang sợ núi đè mình

có khi thấy con chồn con cáo

anh giật lùi lòng thoáng hoảng kinh 

Phương Triều ** Cõi Mộng


(Gửi Trần Trung Ginh, nhớ Trần Chung Dung)


Gọi đủ mặt cho những đêm kỳ ngộ

Ta thông đồng ăn ở với chiêm bao

Bè bạn cũ từ trăm miền quá cố

Góp vui buồn trong giấc mộng xôn xao!


Thằng khóc, thằng cười, thằng ngạo nghễ

Đứa hờn, đứa giận, đứa tào lao…

Ông thầy xưa vội về theo lớp

Ngồi điểm danh coi thiếu đứa nào!

Trần Vấn Lệ ** Cánh Đồng Mạ Quê Hương Áo Dài Em




Em mặc áo xanh huyền thoại.  Em đội chiếc nón sử thi.  Tình Yêu không có chia ly / bởi vì em là Tổ Quốc!


Tổ Quốc không thể chia cắt / vì nó một dải sơn hà!  Tổ Quốc là một ngôi nhà / mà em là một pho tượng!


Em là niềm vui nỗi sướng / cho người thờ phụng Tình Yêu.  Không có những cảnh chợ chiều / treo bảng Ngăn Sông Cấm Chợ!

Saturday, December 4, 2021

Hà Thúc Sinh ** CÒN LỐI NÀO RA


Tôi là Sương, y khoa bác sĩ. Kể từ ngày trôi dạt đến đảo Bidong, Mã Lai, rồi sang Mỹ định cư ở San Diego vào năm 1980, đến nay đã bốn mươi năm. Năm ấy tôi chưa tới mười tuổi. Và như thế năm nay tôi đã xấp xỉ năm mươi. Tuổi một phụ nữ hay bị lũ con trai lối xóm gọi lén là “con mụ phù thủy” vì có ngứa nọc chúng chẳng với tới và bố chúng nó thì đã quá thì quá lứa với tôi.


Bạn sẽ thấy khó tin khi biết rằng bốn mươi năm qua tôi vẫn sống với dì Minh, năm nay đã ngoài tám mươi và chị Hạnh đã sáu mươi.

Chuyện gia đình tôi, nói ngay, trời ngó xuống cũng chẳng hiểu mà đất ngó lên cũng thắc mắc. Thực ra chúng tôi không phải dân Sài Gòn. Trừ dì Minh và có thể cả chị Hạnh, còn tôi thú thật chữ Sài Gòn nghe lạ hoắc y như với thằng Jack con Jane trên đất Mỹ, dù chữ ấy nó thân thương như da thịt với các đồng hương của tôi nơi đây.

Trần Yên Hòa ** Khâu vàng của mẹ tôi


Tặng chị hai và anh tư

Có nhiều nhà văn, nhà thơ, khi viết về mẹ, đã thảng thốt kêu lên rằng, mẹ ơi, con đã làm bao nhiêu bài thơ cho nhiều người con gái, con đã viết bao nhiêu truyện, bao nhiêu hồi ức cho nhiều người con gái, nhưng con viết về mẹ ít quá, chỉ một, hai bài, hay, chỉ một, hai trang.

Tôi cũng vậy, những bài tôi viết về mẹ có lẽ là lúc tôi đang thất tình hay cạn đề tài...Tình yêu của tôi cũng linh tinh, lang tang lắm, có thể có người phê phán tôi là đào hoa, đa tình...Nhưng chuyện này xin hãy nói sau...Bây giờ nhân Ngày của Mẹ, tôi viết về mẹ tôi, một truyện (như thật) cho Ngày Của Mẹ. Có một điều, tôi hiểu và nói ra trước, là Mẹ tôi, rất bình thường, tầm thường nữa là khác. Nhưng với tôi, Mẹ thật vĩ đại, ít ra trong những ngày cơ khổ nhất đời tôi.

Thursday, December 2, 2021

Đỗ Hồng Ngọc ** Buông

Thầy Thanh Từ và Đỗ Hồng Ngọc ( tại Thiền viện Trúc Lâm, Đà Lạt, 2005 )                     


Kính tặng Thầy Thanh Từ, 98 tuổi

Tôi thỉnh thoảng có được những buổi trực tiếp gặp gỡ với riêng Thầy. Được gặp Thầy một mình như vậy, được trò chuyện trực tiếp với Thầy như vậy, tôi không chỉ học được những kiến giải sâu sắc của Thầy mà quan trọng hơn, còn học được cái “thân giáo”: ân cần, niềm nở, hết sức từ tốn, chân thành… của một bậc chân tu.