về đây dốc đá mù sương
thả tâm tư với con đường lá bay
nguồn xưa triều đổ theo ngày
bỗng nghe chim hót lạc bầy trong đêm
vầng trăng soi một quãng buồn
hồn ta chưa biết bến nguồn là đâu
đi về nội cỏ rầu rầu
đêm nghe tiếng trúc thiên thâu tự Người
về đây dốc đá mù sương
thả tâm tư với con đường lá bay
nguồn xưa triều đổ theo ngày
bỗng nghe chim hót lạc bầy trong đêm
vầng trăng soi một quãng buồn
hồn ta chưa biết bến nguồn là đâu
đi về nội cỏ rầu rầu
đêm nghe tiếng trúc thiên thâu tự Người
bài thủ vĩ ngâm cho Trương Thị Thịnh & Hồ Thành Đức
1-
như một vì sao lạc giữa sơn khê
nhìn trần thế âm u màu chướng khí
người rũ áo -
xoa hành tinh, ứa lệ
gọi hồn thiêng sông núi đến tự tình
đem hạt nhân hòa, nhân ái kết tinh
âm thầm cấy dưới đồng ngô ruộng lúa
1.
Quay đầu, hạnh nguyện chưa tròn
bao năm đuổi bắt hãy còn lơ ngơ
người về nét mặt buồn xo
tan đàn xẻ nghé mới lo tìm chuồng.
2.
Dại gì tham đó bỏ đây
chói chang nắng sớm hây hây gió chiều
xác xơ cũng một túp lều
vật nào rồi cũng được thiều quang soi.
Bạn hãy tưởng tượng lúc tôi đến định cư ở đây, trời vừa sang tháng bảy. Nắng đến ngột ngạt, nóng thở không ra. Trên sườn đồi cỏ cháy vàng hoe. Nhựa đường như muốn chảy nước dưới những dòng xe dập dìu không ngớt. Giữa những xô bồ ấy gia đình tôi nhào vào đời sống tìm chỗ học, tìm chỗ làm, tìm chỗ ở, tất bật, túi bụi, lúc nào cũng âu lo, ngại ngùng, hãi sợ. Trong tay không một đồng dính túi, phải chầu chực để xin tiền giả mua sữa cho con, mua cơm cho gia đình. Từ từ mọi việc ổn định, xin đi học trở lại, con cái vào trường đàng hoàng, bạn bè cho mượn vốn để mua một căn nhà tương đối sạch sẽ, rộng rãi.
Tháng Giêng Đà Lạt nắng! (yên chí hết mưa rồi). Xong công việc, đi chơi. Chúng tôi đi lên núi...
Không khởi đầu, không cuối, cứ gặp núi thì lên...Chúng tôi giống như chim: đất lành thì chim đậu!
Không một chỗ nào xấu. Chỗ nào rừng cũng thơm. Ngay cả sau Domaine, rất ít người lai vãng...
Những con bò ăn sáng, hết cỏ chúng xuống thung. Chúng uống nước suối trong, Chúng ngã lưng ngắm nắng.
Chờ nhau
rã mấy mùa bông
Xa nhau
Rạc mấy tầng không
Cách vời
Tìmh đầy vơi
Nghĩa đầy vơi
Biết bao tan hợp
Bên trời sắc không
Bến chiều (lả chả) sương đông
Mười năm qua, sách của Đỗ Hồng Ngọc luôn nằm trong danh mục bán chạy nhất, được tái bản nhiều lần, được trưng bày trên các kệ trang trọng nhất trong các nhà sách. Đúng là một hiện tượng.
Sách của Đỗ Hồng Ngọc không phải là những tiểu thuyết diễm tình, éo le, gay cấn, cũng chẳng phải là sách nhất thời “ăn theo” một sự kiện nào đó, hay những sách dạy làm giàu thời thượng… Đó là những tập tản văn về một nếp sống an lạc, về thiền như Nghĩ từ trái tim, Như thị, Cõi Phật đâu xa, Cành mai sân trước… Các tập tùy bút về sức khỏe viết cho người cao tuổi như Gió heo may đã về, Già ơi chào bạn, Thiền và sức khỏe, Nếp sống an lạc… Và cả những ký sự nhân vật như Những người trẻ lạ lùng, Nhớ đến một người, Một hôm gặp lại... viết về những người quen thân với tác giả, trong đó có nhiều trí thức, văn nghệ sĩ nổi tiếng.
Đang chăm chú thêu, nghe tiếng cháu nội Ngọc Diệp reo vang trước cửa, thím Thanh ngưng lại, trễ mắt kiếng xuống, dang hai tay đón núm ruột thân yêu duy nhất của mình hun chùn chụt:
- Hôm nay con học có giỏi không?
Bé chu mỏ:
- Giỏi lắm chứ nội! Con trả bài thuộc lòng được 10 điểm nè, toán cũng 10 điểm nữa nè!
Nghe con bé trổi giọng đớt đát nhão nhoẹt, thím cưng quá mắng yêu: “Tổ cha mầy!”, đoạn thím mĩm cười cầm cái bánh cam trao cho cháu:
- Vậy thì đáng thưởng quá rồi!
Thím Thanh lẵng lặng nhìn cháu háo hức ăn mà niềm vui dâng tràn. Rồi bỗng nhiên thím chợt nhớ đến ba nó, đang vui thím biến thành thương cảm, buông tiếng thở dài để che dấu nỗi nghẹn ngào chất chứa trong lòng.