Sống theo tôn chỉ “Đức Lưu Quang”,
Tĩnh tọa an nhiên ánh đạo vàng.
Hiếu hạnh trọn đời luôn tỏa sáng,
Hiền hoà mãn kiếp hưởng giàu sang.
Sống theo tôn chỉ “Đức Lưu Quang”,
Tĩnh tọa an nhiên ánh đạo vàng.
Hiếu hạnh trọn đời luôn tỏa sáng,
Hiền hoà mãn kiếp hưởng giàu sang.
Nghe theo lời của vầng trăng
Tôi đem lòng gửi vào trong thơ buồn
Đọc thơ, buồn lại buồn hơn
Đêm sâu hun hút, trăng còn lặng thinh
Ngồi trong hiu quạnh một mình
Tâm tư rực lửa – thể hình giá băng
Trông hàng cây thả lá vàng
Tóc xanh ngày nọ đổi sang bạc đầu
Rồi đây bèo hợp mây tan
Biết đâu hạc nội, mây ngàn là đâu?
Nguyễn Du
Không biết từ lúc nào, mà ngôi tịnh thất vô danh thấp thoáng dưới tàn cây huỳnh đàn rậm lá trên đỉnh núi Ông cheo leo mây mù đong đưa bao phủ quanh năm, đã được dân quê dưới chân núi ưu ái gọi là am Mây Ngàn thay thế cho cái tên “chòi đạo Ân” mà họ hùa nhau ám chỉ túp lều lá của sư Từ Ân ngày trước. Thuở mới đăng sơn cắm dùi khẩn đất làm chốn ẩn tu, sư lủi thủi một mình chẳng có móng đệ tử lăng xăng đón đưa phục dịch, sư tự vác cuốc, quẩy gánh... lặng lẽ lên tận đỉnh, khai phá được một khoảnh đất nhỏ làm rẫy.
Tin thời tiết: chiều nay mưa, em ạ!
Gió đằng Đông đang thổi mạnh về Tây.
San José, nhìn đâu cũng thấy mây,
Mưa...có lẽ đã rơi rồi trên đó...
Em biết chớ, đó là nơi anh nhớ,
Những đường đi, những hàng phong...phong sương.
Áo lụa em bay như mưa ngoài đường,
Anh chết lặng: nhớ Sài Gòn chi lạ!
hạt bụi rơi xuống lòng sa mạc
bầu ngực khép hờ cõi hoang mang
nụ cười theo ánh mắt bấn loạn
đám côn trùng hoảng hốt vỡ tan
những bí mật muôn đời giữ kín
nằm yên trong tim ngày gió sương
cuộc sống nhiều khi cần im lặng
để hư không cất tiếng vô thường
Hắn bắt đầu lên kế hoạch giết nàng, người đàn bà đã chiếm trọn trái tim hắn.
Những chi tiết giả định được đặt ra, sao cho thật hoàn hảo, giống một tay đầu bếp giỏi bày biện các món trên bàn ăn đãi quốc khách.
Nhất định không thể dùng dao đoạt mạng như một tên đồ tể. Càng không thể dùng dây thừng siết cổ như đám ăn lông ở lỗ được.
Vậy thì, hắn sẽ trùm mền và dịu dàng ôm siết cho đến khi nàng đến ngộp thở. Nhưng chết được chăng?
Cũng có thể bỏ hai mươi liều thuốc ngủ vào ly coca (Nàng có thói quen uống một ngụm coca sau những trận ân ái cuồng nhiệt).
căn phòng này
ánh sáng lùa vào kéo theo những hạt bụi
ký ức vo tròn lăn trên tay
kệ sách nằm yên bao nhiêu ngày
và bài thơ thiếu chữ trên bàn yên lặng
góc nghiêng nghiêng
khung vuông trên tường ý nhị
lời triết gia ngắn ngủn lọt vào tim
thứ rung động im lìm
phảng phất đâu đó hương hoa đồng cỏ nội
Hồi em mười bốn, mười lăm tuổi...cô bé học trò biết học thôi! Buổi sáng đến trường, trưa khỏi lớp. Cuối năm đệ nhất cấp, em vui...
Hồi em mười sáu, em mười tám, vầng trán em hình như có nhăn. Đệ nhị cấp em lo với lắng...và em "người lớn" sau ba năm...
Hết năm mười hai, vào Đại Học. Cô Tú Tài rồi sẽ Cử Nhân. Em đã lớn hơn, em trổ mã, tóc che vầng trán một vầng trăng...
Tôi quen biết anh nhiều năm trước ở Nha Trang. Tính về vai vế tôi phải gọi anh bằng… “ông”, vì dì tôi là bạn của con gái lớn anh. Nhưng anh vốn xuề xòa, dễ tính, bảo gọi bằng anh thôi. Còn anh luôn toa, moa với tôi một cách thân mật. Năm nọ có dịp về Nha Trang, tôi ghé thăm anh. Tìm nhà hơi khó vì đường sá đã mở rộng, nhà cửa thay đổi nhiều. Tôi đang loay hoay tìm cây khế, cây trứng cá “làm dấu” trước nhà thì một bà già đi ngang qua thấy, hỏi tìm ai, “Dạ tìm ông nhà văn Võ Hồng”, bà đáp: “Văn võ nào đâu tôi chả biết, chỉ biết có ông già sống một mình ở ngôi nhà kia thôi!”. Tôi kể lại anh nghe, anh cười ha hả, có vẻ… chịu bà già lắm vì nhà văn Võ Hồng thì không biết mà lại biết anh sống một mình! Mà thiệt vậy! Vợ anh mất sớm lúc anh hãy còn rất trẻ. Anh vẫn ở vậy, không tục huyền, dù không ít cô thầm thương trộm nhớ ông thầy giáo, ông nhà văn nho nhã, dễ mến. Anh vẫn gà trống nuôi con. Tất cả đều thành đạt, đều đang sinh sống ở nước ngoài, chỉ còn ông… gà trống ngày một lớn tuổi loay hoay một mình với những người hàng xóm, với cây trứng cá, cây khế và mấy gốc dừa.
Tình cờ gió lạc vào sơn động
Thơ thẩn đi quanh lối trận đồ
Vây khốn ta từ bao kiếp trước
Ngồi trong nước lửa thật bơ vơ
Núi non muôn cõi giăng trùng điệp
Mỗi một đàn tràng ngọn lửa bay
Canh giữ sao ta vừa mới xuống
Nằm nghiêng giữa bãi Thất Tinh đài