ta về ở ẩn
ta về ở ẩn lưng đồi
rạng đông bắt gặp mây trôi ngang nhà
tự tay đun nước pha trà
ngắm đào nở rộ tháng ba quanh vườn
ta về ở ẩn
ta về ở ẩn lưng đồi
rạng đông bắt gặp mây trôi ngang nhà
tự tay đun nước pha trà
ngắm đào nở rộ tháng ba quanh vườn
Trao về: Bác sĩ Phạm Gia Cổn
Cứ như thông lệ hằng năm, ba anh em chúng tôi vẫn tiếp tục, luân phiên, tổ chức những buổi họp mặt dành riêng cho gia đình. Vì tình trạng nhân số mỗi ngày mỗi gia tăng theo nhịp đập của thời gian. Vì tuổi đời càng ngày càng chồng chất, nên mỗi năm, chúng tôi chỉ tổ chức được có một lần, vào đúng ngay dịp Tết nguyên đán cổ truyền của dân tộc.
dạ khúc thu-đông
mốt mai rồi lá vèo bay
để rừng hiu quạnh với ngày quạnh hiu
để em lòng luốn trăm chiều
với thu se lạnh dìu hiu phương này
để đêm khơi lửa tàn bay
bóng nghiêng với bóng vai gầy hoang vu
để ta lỡ vụng đường tu
cũng buồn theo lá mùa thu úa vàng
Đang chăm chú thêu, nghe tiếng cháu nội Ngọc Diệp reo vang trước cửa, thím Thanh ngưng lại, trễ mắt kiếng xuống, dang hai tay đón núm ruột thân yêu duy nhất của mình hun chùn chụt:
- Hôm nay con học có giỏi không?
Bé chu mỏ:
- Giỏi lắm chứ nội! Con trả bài thuộc lòng được 10 điểm nè, toán cũng 10 điểm nữa nè!
Nghe con bé trổi giọng đớt đát nhão nhoẹt, thím cưng quá mắng yêu: “Tổ cha mầy!”, đoạn thím mĩm cười cầm cái bánh cam trao cho cháu:
- Vậy thì đáng thưởng quá rồi!
Khi em là ngọn gió đi qua cuộc đời tôi. Đâu phải làn hương thịt da em một thời thiếu nữ. Đâu phải tóc hoàng kim ướp sen bao mùa tôi ấp ủ. Cái thuở tình đầu ngọt ngào màu mận chín trên cây.
Khi em là ngọn gió thì thầm nhẹ tựa sương mai. Ru tôi thức giấc giữa đêm khuya thơm vàng quả thị. Vườn cổ tích riêng mình còn không em nhỉ? Ánh mắt cô học trò hồn nhiên lấp lánh tiếng cười vui.