văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Wednesday, November 30, 2011

ĐINH HÙNG * Giáp Mặt Phù Dung


Trong im lặng, tôi rùng mình nín thở,
Cầm tay em, nâng từng ngón tay hoa.
Tình yêu tràn trong thớ thịt, làn da,
Tình yêu rợn tự đầu mày, chân tóc.

Thoáng nét sương, nụ cười in khuôn ngọc,
Em bâng khuâng hé nửa cặp môi hồng,
Mắt nhắm nghiền, và sóng ngực rung rung,
Hơi thở ấm não nùng hương phấn dại.


Tuesday, November 29, 2011

VƯƠNG VŨ NGỌC * Anh Thuần: Người Phóng Viên Chiến Trường Can Đảm



Ký giả Anh Thuần tên thật là Phan Bá Thuần Hậu, sinh năm 1937 tại quận Tuy Phong, tỉnh Bình Thuận. Trước khi về Phòng Báo Chí QĐ, Cục Tâm Lý Chiến anh đã cộng tác với các nhật báo, tuần báo dân sự như Chuông Mai, Ngày Mới… với bút hiệu Hoàng Long và Phóng Viên Kính Trắng.
Là một ký giả kiêm phóng viên chiến trường độc thân, Anh Thuần luôn luôn có mặt tại Phòng Báo Chí Cục Tâm Lý Chiến để sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào, ngày cũng như đêm bằng mọi giá theo các cánh quân hầu kịp thời thâu thập tin tức và hình ảnh để cung cấp cho Đài Tiếng Nói Quân Đội, nhật báo Tiền Tuyến và các báo dân sự khác, kể cả báo của người Trung Hoa.

Monday, November 28, 2011

TRẦN TUẤN KIỆT * Chòi Cô Độc


CHÒI CÔ ÐỘC

Em đến đấy phải không
Dãy thiên hà rực sáng
Trăng sao ôi vô cùng
Với mối sầu vô hạn

Em đến đó phải không
Ru hồn vào cõi mộng
Trời đất buồn phân vân
Xin chúc điệu an lành

Trong đêm xuân hiu quạnh
Em đến trông cuộc đời
Ðắm chìm trong bão tố
Ðôi mắt xa mặt trời

Biển lòng em sóng gió
Em đến đó phải không
Mùa đông sương tuyết rải
Băng gíá dâng đầy hồn
Cô đơn là thế đấy


Trần Tuấn Kiệt

TRẦN VẤN LỆ * Ngày Mùa Đông


Sáu giờ chiều?  Sáu giờ đêm?
Mặt trời mới lặn, mặt thềm sáng trưng!
Bây giờ đang là mùa Đông
Mặt trời đi ngủ khi lưng lửng chiều...

Sáu giờ trời đất buồn hiu
Bảo đêm nghe lỡ, nói chiều ai tin?
Một ngọn đèn bật, long lanh
Hai ngọn đèn bật...một hành lang khuya!

Người đi làm vẫn chưa về
Bữa cơm tối dọn đành chia, đành trừ...
Mùa Đông gặp bữa nào mưa
Đêm thăm thẳm tối, ngày hờ hững mai...

Sáu giờ chiều, tôi đợi ai
Kìa trăng đã mọc, sao cài trời xa
Ai đi làm cũng nhớ nhà
Đồng hồ không thể vượt qua con cầu...

Trần Vấn Lệ

HOÀNG LONG HẢI * Vết nám


(Sự kiện có thật, chi tiết do tác giả hư cấu)

Sau 7 năm tù cải tao, Hữu được tha. Từ trại tù Xuân Lộc, Hữu về thẳng Saigon, địa chỉ của Hữu trước khi “đóng tiền đi ở tù” (1). Tuy nhiên nhà cũ của gia đình Hữu ở đường Trương Minh Giảng không còn. Nhà ấy đã bị tịch thu trong đợt “Đánh Tư Sản” của Việt Cộng hồi năm 1978. Vợ Hữu đem con về ở Cư Xá Thanh Đa, sang lại căn nhà của một sĩ quan chế độ cũ, sau khi, giống như “mèo tha con”, vợ Hữu đem con đi lang thang sống tạm vài nơi ở Saigon.
Từ bến xe, Hữu đi xe ôm về nhà. Xuống xe ngay trước chợ Thanh Đa, nhìn quanh, Hữu nghĩ thầm: “Chỗ nầy không thể để cho các con của mình ở được.” Hữu có một kinh nghiệm sống khi còn đi học, những chỗ chợ búa, không nên để cho trẻ con ở. Hữu cũng bị ám ảnh bởi câu chuyện “Mạnh mẫu dời nhà” trong cuốn sách “Cổ Học Tinh Hoa.”

Friday, November 25, 2011

ĐINH TỪ THỨC * Hồi ức về bài thơ Con cóc

Trong hai tuần lễ đầu tháng Năm vừa rồi, nhà phê bình văn học Nguyễn Hưng Quốc liên tiếp viết ba bài về bài thơ “Con cóc”. Ông viết vì bài thơ này đã trở thành nỗi ám ảnh của ông:
Tôi vẫn đọc thơ nhưng hầu như bài thơ nào đang đọc dở dang cũng đều bị cắt ngang bởi một bài thơ rất vô duyên: thơ “Con cóc”. Từ đâu đó, tận trong tiềm thức, bài thơ “Con cóc” nhảy chồm ra, giành giật, chen lấn, xô đẩy, cuối cùng, thật oái oăm, bao giờ nó cũng thắng thế.

Thursday, November 24, 2011

DOÃN QUỐC SỸ * Chuyện Một Người Vợ Hiền


Cô Trang còn độc thân có một cô bạn đã có chồng được hai năm nhưng vẫn chưa có con,
Trang vẫn gọi là “cô bạn hiền” là thấy tính tình hiền, giọng nói hiền, nụ cười hiền… thì gọi là bạn hiền!
Hồn nhiên vậy thôi, chưa bao giờ Trang tự vấn vì sao, vì những đức tính vượt trội nào mà mình lại mệnh danh bạn là “cô bạn hiền”Một ngày kia nhân dịp công việc xong xuôi, trên đường về chợt nhớ tới bạn, Trang bèn rẽ ngay theo con đường đưa đến nhà bạn.Tới nơi, Trang vừa gõ cửa tiếng bạn bên trong đã vang ra:
- Cứ vào!

NGUYỄN HƯNG QUỐC * Con cóc” là một bài thơ hay?

Con cóc trong hang
Con cóc nhảy ra

Con cóc nhảy ra
Con cóc ngồi đó

Con cóc ngồi đó
Con cóc nhảy đi

Wednesday, November 23, 2011

NGUYỄN ĐỨC NHƠN * Điền Gia Lạc


“bạch đầu nhân túy, bạch đầu phò, điền gia lạc”

cái thú điền viên hai thằng đầu bạc
bê rượu ra sân chén tạc, chén thù
ngửa mặt lên trời cười đến ngất ngư
xem thế sự như trò chơi con trẻ

cạn chén đi anh bọn mình say một bữa
để thấy đời còn đẹp biết bao!
mái tóc hai thằng bạc trắng như nhau
như những đám mây chiều trôi lãng đãng

đàn vịt rỉa lông trên bờ ao cạn
đàn gà con bươi rác sau hè
chạy quanh sân đàn trẻ nô đùa
giàn bầu, mướp cũng đơm hoa, nở nhụy

cạn đi anh bọn mình say túy lúy
để nghe đất trời thở nhịp thiên nhiên
hãy quên đi những chuyện não phiền
mà uống cạn chén đời trong mộng tưởng

tôi đâu phải là kẻ hằng tâm, hằng sản
mà chỉ là thằng khố rách, áo ôm
mượn chiếc cần ngồi câu áo, câu cơm
đâu có ôm mộng lớn chờ thời như Lã Vọng

đâu có chí lớn vẫy vùng giữa trùng dương dậy sóng
tôi chỉ là thằng con nít sống lâu năm
còn anh? thì cũng là thằng lạc chợ, trôi sông
giả hiền sĩ gạt đời kiếm bữa

dựng lều chõng hai thằng nương tựa
bê rượu ra sân hai đứa khề khà…
“bạch đầu nhân túy bạch đầu phò, điền gia lạc”
cạn chén đi anh bọn mình chén thù chén tạc

đời vui như mở hội đầu xuân
chếnh choáng men say rượu ngọt lạ lùng
chiều xuống thấp đẹp vô cùng anh nhỉ?
gặp bạn hiền rượu ngàn ly chưa phỉ

ngất ngưởng bên nhau nói chuyện bao đồng…
khi trở về có lội suối, qua sông
nhớ chống gậy mà dò sâu, cạn!
“bạch đầu nhân túy bạch đầu phò, điền gia lạc!”

Nguyễn Đức Nhơn

TẠ TỴ * Nguyễn Đình Toàn và nỗi buồn trước mặt


Thấm thoát đã 17 năm rồi đó. 17 năm đi qua trong lòng con người ”thiên lý tương tư” như một khoảng thời gian đầy dẫy buồn phiền. Từng năm, từng tháng nào có nghĩa gì so với nhịp luân hành vũ trụ, mà sao trong đáy sâu tiềm thức, trong hố thẳm nhớ thương, vẫn hiện lên bao nỗi giày vò gần như thê thảm. 17 mùa Xuân đất Bắc đã qua đi. 17 mùa Hạ cũng tàn phai theo từng trận gió Lào hầm hập. 17 mùa Thu chết rụi theo xác lá rơi ngổn ngang trên khắp nẻo đường Hà Nội và 17 mùa Đông với mưa phùn gió bấc thổi buốt ruột gan cũng phai nhoà trong tâm tưởng qua 17 mùa mưa nắng. Lòng người miền Bắc chợt úa héo mỗi lần nghĩ tới.