Lương Trường Thọ |
*
viết nhân ngày mừng tuổi thọ 83 của mẫu thân.
Thư
con gái viết từ miền Đông Bắc
Sao
nghe nghẹn lòng, nước mắt chan cơm
Canh
mồng tơi nhắc một thời lận đận…
Ba
tội tù, Mẹ thề nguyện sắt son
Trả
áo phu nhân, thân cò quãng vắng
Gánh
gạo nuôi chồng tù ngục oan khiên
Vai
nào mang một đàn con thơ dại?
Vai
nào gồng một quê mẹ ngã nghiêng?
Nước
mất, nhà tan…trời cao quá đổi!
Chất
ngất hận thù… đất thấp không hay
Giữa
khốn cùng, Mẹ vươn vai lá mỏng
Mong
con nên người ở một ngày mai …
Mẹ
có một đời bảng đen, phấn trắng
Hun
đúc cho con ý chí quật cường
Thương
Việt Nam vẫn còn dài tăm tối
Ba
tử tù – trong huyệt mộ - bi thương!
Chúng
con tha hương – những mùa xuân đất khách
Đã
qua một thời khốn khó, điêu linh
Nhưng
chiều nay bên trời Hoa Thịnh Đốn
Canh
mồng tơi – nghe lệ nhỏ riêng mình!
Từ
Đông Bắc thương Mẹ già trăm tuổi
Năm
tháng quay cuồng trong căn bệnh trầm kha
Alzheimer
đưa Mẹ vào hoang tưởng
Thuở
xa xưa…miền quê cũ chưa nhòa…
Con
bất hiếu – nghìn trùng – xin tạ lỗi
Chưa
đáp đền ơn Mẹ đã hy sinh
Tô
canh mồng tơi vẫn còn trong ký ức
Vẫn
tươi xanh như màu biển Thái Bình!
M.H.HOÀI
LINH PHƯƠNG
Washington
DC Jan 25, 2012