Đào Hải Triều |
Tôi đi lấy thơ, thấy thằng nhóc hàng xóm đang rình con chim trên khung cửa sổ nhà tôi, tôi nói với nhóc:
- "Đó là loài chim Mockingbird."
Nó trả lời:
- "Tôi cũng nghĩ thế".
Nói bằng tiếng Việt mới tức chứ! Thà nó nói tiếng Anh còn đỡ bực mình. Không biết sao thằng nhóc Mỹ xon xỏn "You and Me" hay "You and I" với mình thì nghe lọt lỗ tai. Nhưng thằng nhóc Việt Nam mà không biết thưa "chú, bác...", "Cháu cũng nghĩ thế" thì nghe không vô. Tôi giận cá chém thớt, vô kể với má sắp nhỏ, rồi đi đến kết luận kỳ cục là: "Ngày mình về đây ở không có Việt Nam thế mà yên. Bây giờ Việt Nam cũng đã tràn đến đây!" Dĩ nhiên là tôi bị sạt một trận về tội kỳ thị, phân biệt...
Khi người có tiếng hòa nhã với xóm làng, chàng ràng với riêng tôi đã đi luyện phim bộ sau bữa trưa cuối tuần, tôi ngồi đọc báo ngoài sofa, nghe tiếng cửa sổ vỡ. Tôi vén màn cửa sổ lên là thấy liền lớp kính đã rạn nứt. Chưa kịp mở cửa xem ai là thủ phạm thì tiếng chuông đã báo có người viếng thăm nhà. Tôi mở cửa ra, chạm trán với thằng nhóc mà lòng tôi chưa hết tức bực nó. Nó thành tâm hối lỗi trên gương mặt đỏ nắng với mồ hôi nhễ nhại... vẫn dùng loại tiếng Việt lớ ngớ. Nó nói:
- "Tôi vừa làm bể cửa sổ nhà ông. Tôi đến báo cho ông biết, tôi sẽ nói người đến thay cái mới cho ông. Tôi xin lỗi."
Lời thành tâm của nó không thuyết phục bằng cái ná tự chế trên tay, cái ná gợi nhớ biết bao điều như sóng dội vào bờ cổ tích. Tôi chẳng trả lời là có chấp nhận yêu cầu của nó hay không, tôi chỉ nói: "Ừ." Một tiếng ngắn nhất đã làm thằng nhóc thở phào nhẹ nhõm, nó leo lẻo ngay:
- "Ông phải hứa với tôi là không được nói với ba tôi..."
Thiệt muốn tát cho nó một cái; sút cho nó một đá hết sức, không phải vì cái cửa mà bực bội với lời ăn tiếng nói kỳ cục. Nhưng luật pháp vô hình mà trói chặt tay chân. Tôi đóng cửa để kềm chế mình - thì nó bấm chuông lần nữa để nhắc lại yêu cầu!
Bực bội trong người quá sức, tôi thay cái quần short rồi lái xe ra quán cà phê. Tính ngồi nhâm nhi ly cà phê, đọc báo. Nhưng đọc không vô với bao nhiêu là ký ức như sóng dội về bờ xưa bến cũ... lúc tôi mười mấy tuổi như thằng nhóc, tiếng Việt của tôi hùng hậu đến có thể chối bay chối biến một tội bị bắt quả tang; bao nhiêu người làm chứng cho một tội khác - thế mà tôi thành công trọn vẹn sau quyết định đổ tội cho thằng bạn.
Ba hôm sau, nó lại bấm chuông nhà tôi để nói chuyện phải trái:
- "Tôi đến báo với ông là tôi không có tiền. Nếu ông cần sửa mới cái cửa sổ thì ông có thể nói với ba tôi."
- "Mày không sợ ba mày đập mày hả?" Tôi nói.
- "Ba tôi sẽ đánh chứ không đập. Tôi mong ba tôi không đánh nhiều..."
- "Mày không sợ bị đánh?"
- "Sợ lắm!"
- "Vậy,..."
- "Thôi được. Tao không nói với ba mày đâu. Cái cửa cũng chỉ mới nứt kính chứ chưa vỡ. Chừng nào mày có tiền thì kêu thợ ngoài Home Depot vô đây, thay cho tao. OK."
- "Tôi cảm ơn ông rất nhiều!"
Nhìn cái tướng nó lểu thểu ra về, lỏng khỏng tay chân dư thừa của tuổi mới lớn, giọng bể tiếng như vịt cồ của nó còn đọng lại trong tôi rất lâu. Từ đó về sau, cứ thấy mặt là nó khất tôi rồi cảm ơn tôi rộng lượng. Ngày tháng như vũng trâu mùa hạn, nước khô dần, khô dần... đến hôm nó sang báo với tôi là nó đi làm part time ở tiệm một đồng. Cái check đầu tiên nó sẽ trả tiền thợ thay kính cửa sổ cho tôi. Nó đâu có biết chuyện vợ chồng tôi có thể đi đến ly dị vì tôi nhất định không thay kính khung cửa nứt mà không giải thích lý do.
Tôi có thấy ba mẹ nó tất bật, hối hả, chở nó đi làm vài tiếng sau buổi học, nhưng không phải ngày nào cũng thế. Đến hôm nó báo với tôi là cái check đầu tiên của nó được chín mươi sáu đồng, nhưng Home Depot đến estimate việc thay cái cửa đến hai trăm tám mươi mấy đồng. Nó không đủ tiền cũng phải trả người ta bốn mươi lăm đồng-tiền estimate. Nó xin thêm thời gian, và tôi đã đồng ý.
Ngày tháng như vũng trâu mùa hạn, nước khô dần, khô dần... tôi quên hết bực mình với tiếng Việt lớ ngớ của nó. Sự không rành thành thật như những mũi kim châm vào hối hận của tôi. Cái ngon ngọt của trái xoài, trái ổi bắn trộm được thuở bé không còn hương vị, nhưng hối hận đã chối bay chối biến, đổ tội cho bạn cứ dày vò tôi mỗi khi nhìn thấy nó...
Đau điếng khi nó xin lỗi tôi nó đã có cái xe riêng là do ba má nó mua cho chứ không phải tiền của nó. Tôi nói với nó:
- "Mày lo việc học đi. Cái cửa rạn nứt nhưng chưa vỡ. Chừng nào tốt nghiệp bác sĩ thì mua cho tao cái nhà mới luôn..."
Hình như tôi với nó là hai người bạn thân trong xóm; có điều không ai biết chúng nói chuyện gì với nhau. Hôm nó tìm tôi để báo việc nó không học bác sĩ mà nó đi lính. Tiền lương đầu tiên nó sẽ gởi về cho tôi để thay cửa kính, thiếu đủ tính sau khi nó về phép. Tôi đã đồng ý với lời khuyên:
- "Mày có bạn gái chưa? Nếu đã có thì tiền lương lính đầu tiên, hãy mua món quà bằng hết tiền lương của lính, gởi về cho người yêu..."
- "Why?" Nó hỏi tôi như thế.
- "Tao đã làm như thế!"
- "Vậy, cái check thứ hai tôi sẽ gởi về cho ông?"
- "Đúng vậy!"
- "Cảm ơn ông hiểu tôi hơn cả cha mẹ tôi. Tôi rất biết ơn ông."
- "Mày sẽ mua cái gì cho người yêu với first pay check của mày? Tao OK - không được biết. Nếu mày không muốn nói..."
Nó cười...
- "Bác nói tiếng Việt giống con rồi đó!"
Thằng nhóc khoác ba-lô hiền lành như tôi hôm vào lính. Nó không ngờ là tôi cầu nguyện bình an cho nó đêm đêm...
Phan