Gia Đình Phật Tử Việt Nam (GĐPTVN) đã trải qua hơn bảy
mươi năm sinh hoạt bên dòng lịch sử của đất nước,
giữa lòng sinh mệnh của đạo Phật và trong vòng tay dìu
dắt của chư Tăng Ni, Cư Sĩ và Phật Tử Việt Nam. Có
thể nói rằng, hơn phân nửa số Phật tử xuất gia và
tại gia trong thế hệ Chiến tranh Việt Nam xuất thân từ
GĐPT thuở thiếu thời. Hạt mầm Sen Trắng được gieo
trồng trên đất lành của Đạo pháp đã nở khắp muôn
nơi. Huynh trưởng và đoàn sinh GĐPTVN đã vững tiến trên
đường học đạo trong khung cảnh bình an cũng như giữa
thời khói lửa chiến tranh. Khi bình an, tĩnh tâm lên chùa
tu học. Nhưng khi cần cũng sẵn sàng xã thân cho lý tưởng
phát huy tinh thần Áo Lam, phụng sự Dân tộc và Đạo
pháp: “Ta đoàn Áo Lam tiến bước lên đường…”
của một thời xưa, hôm nay và ngày mai yêu dấu!
Thuở còn là một thiếu nhi theo mẹ đến chùa làng, mùi
trầm hương và tiếng chuông, tiếng mõ, tiếng trống Bát
Nhã đã tưới tẩm tâm hồn tôi tự nhiên như tiếng dế,
tiếng gà, tiếng chim sẻ quanh làng. Mái chùa xưa rêu
phong như một sự trú ẩn đầy thâm cung của những nhân
vật Quan Công, Tề Thiên, Tấm Cám… Khi lớn lên, được
qua thành phố Huế học, rồi trở thành liên đoàn trưởng
GĐPT Liễu Hạ trong thời kỳ đầy sôi động của cuộc
tranh đấu đòi bình đẳng tôn giáo thời 1963 của Phật
giáo, tôi mới có dịp trải nghiệm từ thực tế rằng,
tuổi trẻ thời ly loạn có chỗ dựa tinh thần với đời
sống tâm linh phong phú như tổ chức GĐPT là tìm được
một hướng đi an tâm trước cuộc đời cao rộng và cũng
đầy biến động.
Trải qua bao thử thách lịch sử thăng trầm của dân tộc
và đạo pháp, có những đoàn sinh GĐPT được thiện
duyên sinh hoạt với đời sống tâm linh tôn giáo suốt
đời; ngược lại, cũng có người gặp nghịch cảnh
không còn được đến thường xuyên với nếp cũ, chùa
xưa. Nhưng trong góc khuất sâu thẳm của mỗi tâm hồn
người tuổi trẻ Phật tử còn bước trong vòng quay
thành, trụ, hoại, không này thì một lần đến với Gia
đình Áo Lam là mãi mãi tâm mình được duyên lành nhuốm
Ánh Đạo Vàng.
Thời tôi còn sinh hoạt GĐPT ở Huế, có dịp tiếp cận
và học hỏi với những anh chị cả huynh trưởng cấp
Dũng tiền phong như anh Võ Đình Cường, chị Hoàng Thị
Kim Cúc, anh Lê Cao Phan… là những cột mốc thời gian và
bóng dáng con người hiện tiền bằng xương bằng thịt
đã ghi những dấu khắc tâm lý sáng đẹp và nhu hòa từ
thời trai trẻ. Thời của những năm 1950 – 1960, cấp
huynh trưởng của GĐPT cũng có 4 bậc như bây giờ là:
Tập, Tín, Tấn, Dũng. Cả nước, huynh trưởng cấp Dũng
có thể đếm trên đầu ngón tay và lớp huynh trưởng đàn
em chúng tôi vẫn thường nói đùa… nhưng rất thật là
“cấp Dũng trong GĐPT cũng ‘oách’ như hàm đại tướng
trong quân đội. Đại tướng mang 4 sao; huynh trưởng cấp
Dũng mang 4 hạt Bồ Đề”. Chỉ khác là “nhất tướng
công thành vạn cốt khô”; trong lúc “nhất Dũng
huynh thành vạn lộc tươi”. Tướng diệt hàng vạn
quân thù mà cũng là mạng sống để được thắng cấp,
lên lon. Nhưng người huynh trưởng GĐPT lên được cấp
Dũng phải giữ giới “mở rộng lòng thương, tôn
trọng sự sống” để ươm trồng lòng từ bi cho
chính mình và hàng vạn chúng sinh suốt cả một đời
sống đạo.
Trong buổi lễ tấn phong cấp Dũng năm 2013 tại tu viện
Quảng Hương Già Lam, các huynh trưởng kỳ cựu đều tâm
đắc với lời tán dương công hạnh của người huynh
trưởng cấp Dũng trong hệ thống GĐPT Việt Nam:
“Tất cả các anh chị đều một lòng trung kiên, liên
tục không gián đoạn, đem cả sanh mạng của cuộc đời
mình phục vụ cho lý tưởng và hoàn thành sứ mạng áo
Lam trong nghịch cảnh, tràn ngập chướng duyên để duy
trì củng cố và từng bước phát triển, vì tương lai
của tổ chức, đạo pháp và dân tộc một cách tự
nguyện vô cầu.
…Ngày nay các anh chị đều đã ngoại thất tuần.
Việc tấn phong cấp Dũng hôm nay không thuần là việc
truyền trao sứ mạng. Các anh chị đã hoàn thành sứ mạng
ấy một cách âm thầm trong vài mươi năm qua. Những người
khách qua đò dạo ấy, nay không phải chỉ có mặt trên
mọi miền đất nước mà còn lan rộng khắp cả địa
cầu…”
Gia đình áo Lam ngày nay không chỉ ở trong nước mà đã
có mặt nhiều nơi trên toàn thế giới. Riêng ở Hoa Kỳ,
lịch sử của Phật giáo Việt Nam và Gia Đình Phật Tử
đã có mặt từ khi dòng người Việt tỵ nạn định cư
từ năm 1975 tại nhiều quốc gia phương Tây và cả phương
Đông. Có thể nói mà không sợ bị cho là đại ngôn
rằng, trên bước đường di cư lan tỏa khắp các xứ
người, GĐPT Việt Nam mà đặc biệt là các anh chị Huynh
Trưởng đầu đàn, đã
sống đời xã hội và giữ nếp sinh hoạt tinh thần đồng
hành nhịp nhàng với bước đi của đất nước và đại
chúng trên mọi nẻo đường.
Với tình trạng “toàn cầu hóa mà lại rất dễ bi phân
hóa” ngày nay do tác động của hướng phát triển thiếu
cân đối và có khi cực đoan do tính thực dụng và tham
vọng cá nhân đưa đường dẫn lối, một số bộ phái
hay phe nhóm nào đó của đạo Phật đã nương vào khái
niệm “tùy duyên” để tự phát triển một lối đi
không hài hòa trên đường Đạo. Nhưng với GĐPTVN, trước
sau, chỉ có một hướng đi chưa bao giờ thối chuyển là
“dũng tiến trên đường Đạo”: Đó là tâm từ bi, ý
trí tuệ, chí dũng mãnh.
Ngày nay, có nhiều nơi và trong nhiều hoàn cảnh, người
huynh trưởng GĐPT gặp lúc chướng duyên phải đối diện
với sự phân hóa nội bộ. Nhưng chư tổ đã dạy rằng,
“chính sâu mọt trong mình sư tử mới đục khoét hết
được thịt da của sư tử” (sư tử trùng thực sư tử
nhục). Phân hóa sẽ đi đến chỗ phân hủy. Lý tưởng
của một đơn vị tổ chức GĐPT lành mạnh là phải đứng
ngoài phe phái và góp năng lực tuổi trẻ để hóa giải
những động lực và thế lực gây ra phân hóa mà không
sợ hãi. Nếu vẫn còn mơ hồ nương thế, dựa lực, rạp
mình phân tranh theo phe nhóm là tự mình ly khai lý tưởng
cao đẹp của GĐPT.
Những khuôn mặt tuổi trẻ Áo Lam thời 1963 đầy nhiệt
thành và và lý tưởng nay là những vị cao niên bảy, tám
mươi tuổi có dư. Hướng nhìn của các Anh Chị trong lứa
tuổi về chiều là trao truyền nguồn “tâm Bồ Đề kiên
cố” lại cho thế hệ đàn em. Nhưng trao một thanh kiếm
báu gia truyền đã có từ xưa, tiếng tăm đã thành tượng
đài hay trao một ngọn đuốc tuệ để tự mỗi người
tự thắp sáng lên mà đi là một vấn đề thiết thân
cần được đặt ra nghiêm túc cho cả hai thế hệ “tre
tàn và măng mọc.”
Năm 1962, tôi được gặp người huynh trưởng cấp Dũng
lần đầu tiên, đó là anh Võ Đình Cường. Thời đó anh
mới ngoài 40 tuổi; là anh cả của GĐPT Việt Nam. Nhưng
từ đó về sau, tôi chỉ biết các anh chị huynh trưởng
cấp Dũng đều là những bậc lão thành.
Một ngày tháng 5 năm 2015, tôi được anh Trưởng ban Hướng
dẫn GĐPT miền Tố Liên là huynh trưởng Nguyên Túy Lê
Trọng Dương mời dự lễ tấn phong cấp Dũng tại chùa
Quang Nghiêm ở thành phố Stockton, tiểu bang California, Hoa
Kỳ. Đây là lần đầu tiên tôi được tham dự một buổi
lễ mang tính chất trang trọng trong hệ thống GĐPT như
thế nầy. Được biết rằng, năm ngoái vào ngày 19 tháng
10 năm 2014, sau 38 năm có mặt tại nơi xứ người, lần
đầu tiên trong lịch sử GĐPT Việt Nam tại Hoa Kỳ, lễ
phong cấp Dũng được tổ chức tại chùa Bát Nhã miền
Nam Cali. Bốn huynh trưởng cấp Tấn được thọ cấp Dũng
là các anh: Tâm Hòa Lê Quang Dật, Nguyên Siêu Trương Phán,
Tâm Nghĩa Lê Hữu Đàng, Tâm Tựu Sử Thành và Tâm Duy
Phan Duy Chiêm. Nhưng vì lý do sức khỏe, huynh trưởng
Trương Phán không thể về Nam Cali dự lễ thọ cấp được
nên hôm nay, buổi lễ phong cấp Dũng được chính thức
tổ chức riêng cho anh tại Bắc Cali.
Được chị Tâm Nhẫn Nguyễn Thị Cúc giới thiệu, tôi
biết thêm nhiều công hạnh đáng quý của bốn huynh
trưởng cấp Dũng có mặt trong ngày hôm nay với bao thời
gian, phương tiện, công sức đã cống hiến cho đạo
pháp, đàn em GĐPT và Cộng đồng người Việt tại Hoa
Kỳ. Được cầm tay các anh, tôi xúc động như nắm được
niềm tin yêu cầm tay anh chị trưởng của một thời oanh
vũ, thiếu niên nơi làng cũ yêu thương. Tuy cả bốn người
anh cấp Dũng đều quanh tuổi tám mươi, thể chất mong
manh nhưng tinh thần vững chải. Có thể các anh không còn
cầm còi chạy nhảy tung tăng, chơi trò chơi lớn với các
em; nhưng các anh là biểu tượng của những tấm lòng son
sắt, những trụ cột tinh thần vững vàng của lý tưởng
Gia Đình Áo Lam một thời và mãi mãi.
Lý tưởng của tuổi trẻ, mà nhất là tuổi trẻ Việt
Nam lớn lên ở xã hội phương Tây hoàn toàn khác biệt
về văn hóa, ngôn ngữ và điệu sống đang có nhu cầu
cấp thiết về một đời sống tâm linh tương ứng và
thích hợp. Tuy gốc rễ vẫn là đạo Phật, nguồn soi
sáng vẫn là Ánh Đạo Vàng, nhưng muốn tuổi
trẻ gieo duyên theo tinh thần Phật giáo cần
phải có đội ngũ huynh trưởng đóng vai thuyền trưởng
vững vàng đưa các em đi đúng hướng tới bờ: Đạo
Phật và nội dung sinh hoạt của GĐPT cần phải được
điều chỉnh (nếu không muốn nói đến ước mơ to lớn
hơn là chấn hưng) và hiện đại hóa.
Có dịp đến chúc mừng và trao đổi, chia sẻ với quý
huynh trưởng cấp Dũng cùng với các anh chị huynh trường
cấp lãnh đạo đơn vị địa phương và Miền, tất cả
đều có mối quan tâm chung là vấn đề giáo dục thế hệ
trẻ trong hoàn cảnh mới. Với khối lượng thông tin ồ
ạt hiện nay, cứ mỗi năm dồn lên gấp mười lần năm
trước, giới trẻ bất cứ ở vào lãnh vực nào, Đông
cũng như Tây, đều có khuynh hướng học và hành cấp
thời, thực tiễn, thực dụng và sinh động.
Những tư tưởng triết lý, lý thuyết trừu tượng, những
giai thoại màu mè đầy mộng tưởng, những hình thức
bái sám lễ nghi uốn lượn tâm người, những biểu hiện
quy phục tôn sùng rạp mình thái quá – đã từng đóng
vai trò đầy sức thuyết phục và lôi cuốn thế hệ đàn
anh một thời – nay không còn tác dụng. Nếu kéo dài mãi
với thế hệ đàn em những hình tướng sáo mòn, những
nội dung lập đi lập lại thiếu sức sống tươi mới sẽ
thành phản tác dụng sẽ khiến cho thế hệ trẻ
“@.dot.com” ngày nay dễ trở thành mỏi nản, quay lưng
với sinh hoạt đoàn thể tôn giáo như khuôn hội, đạo
tràng, GĐPT. Bởi vậy, a.com@"hooh hoaown khi noiệc
Tnguyên
tắc trong sáng, dễ hiểu, hợp lý, nhanh gọn vô hình
chung trở thành những nguyên lý giáo dục đối với tuổi
trẻ trong thời đại mới.
Hôm nay, tuổi trẻ là lực đẩy đoàn tàu về tương lai nhưng muốn đi đúng hướng, không thể thiếu những đầu tàu khai phóng.
Với tinh thần lắng đọng của mùa Phật Đản trong thời
điểm chư Tăng Ni an cư kiết hạ, xin chúc mừng và tán
thán công hạnh của bậc huynh trưởng đàn anh được thọ
cấp Dũng. Những Người Anh Cấp Dũng tuy đã cao
niên và đến thời kỳ “gác kiếm” giữa cuộc đời
thường, nhưng ảnh hưởng cùng trách nhiệm tinh thần với
đàn em và đạo pháp vẫn còn thắp sáng. Khi các anh nhìn
lui thì cả một con đường dài của quá khứ bảy, tám
mươi năm chưa khép lại. Nhưng nhìn tới con đường trước
mặt thì hoàng hôn của luật Vô Thường đang mở ra.
Thương kính các anh và đồng thời cũng ước vọng các
anh sẽ sống và thực hiện trọn vẹn lời phát nguyện
của người Phật tử sống hết lòng với Đạo Pháp và
Dân Tộc từ tuổi thanh xuân cho đến trọn một đời. Đó
là tình cảm chan hòa của Bi, sự suy tư và trải nghiệm
sâu sắc của Trí và sự dấn thân vô úy không quản tuổi
già sức yếu của Dũng.
Mong một mùa An Cư thân an, tâm lạc.
Sacramento mùa An Cư 2015
Nguyên Thọ Trần Kiêm Đoàn