Chín Kèn vớ được bà góa phụ giàu có
chủ cửa hiệu bán quan tài Lạc Cảnh coi như mồ mả ba
đời của nhà ông đã phát.
Chín Kèn vốn là nhân viên trong phường
bát âm của bà Lạc Cảnh. đám ma nào cũng cần phải có
cây kèn đưa hơi của ổng thì người khóc, khóc mới
ngon. Chính hồi ông Lạc Cảnh qua đời tiếng kèn của
Chín Kèn làm bà khóc đến cạn nước mắt. Từ đó, hình
ảnh lão Chín đã in vào mắt bà, khó rứt ra được.
Đêm ngồi cạnh chiếc quan tài đỏ khói
hương nghi ngút, lão Chín mặc cái áo thun màu cháo lòng
trên lưng phủ chiếu lệ chiếc áo dài đen cho phải lẽ,
ngồi nhăm nhi cốc rượu đế. con mắt đỏ quanh năm vì
thức hết đám tang này sang đám ma khác, lão Chín cũng
như một bóng ma âm thầm. Chỉ đến khi có khách đến
phúng viếng thì đôi vai lão Chín mới linh động, nâng
kèn lên nhấp nhấp “ lưỡi gà”, đi một điệu nam ai
trời sầu đất thảm mời gọi những giọt lệ bi ai.