Chiếc
bus rời trạm đưa Hoàng trên đuờng đến nhà Vân. Mùng
1 Tết, ở đất Mỹ, Hoàng cảm thấy không khí và cảnh
vật không khác như mọi ngày. Sáng đến, mọi người vẫn
vội vã lái xe đến công sở, hãng xường, trẻ con vẫn
đến trường, và các cửa tiệm buôn bán, tiệm ăn, vẫn
mở như thường lệ để tiếp khách hàng. Một ngày như
thế, Hoàng nhìn quanh phố xá trên đường xe chạy, chàng
chẳng thấy không khí và cảnh vật của Tết nhất là
đúng, vì ở đây ở đó, Hoàng không tìm ra một tà áo
dài thướt tha của các cô gái mặc, một bộ “com-lê”
với cổ đeo cà vạt của mấy ông đàn ông, một tiếng
pháo hay một phong pháo dài nổ ròn rã, không, Hoàng đã
không thấy trên suốt thời gian trên đường xe chạy qua
các trục lưu thông từ trung tâm thành phố đến vùng
ngoại ô có những mái nhà thấp, có vườn tược cây cối
rậm rạp um tùm, cho đến lúc trước đầu xe, mắt Hoàng
đã nhận ra sườn của một ngọn đồi thoai thoải, ở
ngã ba, một con lộ ngoằn nghoèo như một con rắn trườn
mình bò lên triền dốc, một con lộ khác chạy thẳng
theo chiều dài của nó giữa hai hàng cây đứng đầu chụm
nhau, và một con đường quẹo về hướng tay mặt một
phần đã bị những dẫy nhà của khu phố che chắn mất
dạng.
Thursday, January 30, 2014
LAN ĐÀM, và rượu
RƯỢU,
NỬA CHAI
“ Rượu
còn nửa chai đời cũng vậy
Long
Ân”
Ừ
chai rượu quý còn đây,
Nửa
vơi sao vẫn thấy đầy nơi ta.
Ngày
mùa xuân, người đi xa,
Thì
thôi, lầu cũ chiều qua rất buồn.
Ly
nghiêng đỏ, đậm hoàng hôn,
Men
say độc ẩm xót hồn cố nhân.
Rót
thêm, người nhớ mấy lần,
Ta
dường quên, suối phân vân đợi chờ.
TƯỞNG NĂNG TIẾN * Cuối năm nghe chơi một CD nhạc Tết
"Chiều nay, chiều cuối năm, ở một góc trời xa, tôi ngồi ghi lại những ý nghĩ lan man vụn vặt để gửi bạn đọc chơi – sau khi nghe hết một CD nhạc trong quán vắng, bắt đầu từ bản Hoa Xuân của Phạm Duy, đến bản cuối cùng (“Xuân Này Con Không Về”) của Trịnh Lâm Ngân"...
*****
Xuân vừa về trên bãi cỏ non / Gió xuân đưa lá vàng xuôi nguồn / Hoa cười cùng tia nắng vàng son / Lũ ong lên đường cánh tung tròn...
Tuesday, January 28, 2014
NGÔ NGUYÊN NGHIỄM * đầu năm về Thất Sơn, giữa biên cương bỗng chạnh lòng vận nước
thơ TRẦN TUẤN KIỆT
Ta
qua mấy nẻo trời sương
Dừng
chân ngựa khép áo bào
Chở
che em với chiêm bao vạn đời
Bên
thành kim cổ trăng soi
Em
cùng tôi bước lên đường
Kẻo
mòn dấu ngựa bên nguồn nước trôi
KINH DƯƠNG VƯƠNG * Những Giọt Nước
Người
thanh niên dần dần hồi tỉnh sau khi ngất đi vì bị một
trận đòn hội chợ bằng dùi cui và báng súng. Anh mở hé
cặp mắt nặng trĩu sưng húp, trước mắt có một cái
bóng chờn vờn che khuất, hơi thở nóng của một người
nào đó phả nhè nhẹ và những sợi tóc dài lòa xòa trên
mặt làm anh nhột nhạt.
-
Minh tỉnh rồi! Tiếng người con gái thốt lên vui mừng.
Một bàn tay mịn, mát rượi đặt lên làn trán nóng hâm
hấp của anh.
-
Chị Lan hả? Gã liếm làn môi khô, cố cất tiếng hỏi.
Còn mấy người kia đâu? Anh thốt nhớ đến các bạn.
-
Ở cả đây, trong khám, người con gái tên Lan đáp, giọng
đượm vẻ bởn cợt. Bị hốt cả rồi.
TRẦN VẤN LỆ * Đưa Tay Anh Nắm Mình Ngồi Tới Khuya
Em ơi anh nói câu này: “Đưa tay anh nắm, bàn tay anh cầm, một, hai, ba, bốn…rồi năm; ôi năm ngón ngọc, anh ăn nha mình?”
Xa quê còn mỗi cái tình, còn ngơ ngẩn chuyện, còn mình với ta! Nói như đã nói hôm qua, nói như mai mốt đường xa chưa về…
Bàn tay biết chẳng là quê, sao thương đến nỗi trúc tre cũng buồn. Đếm hoài mấy ngón tay thon, đếm hoài mấy bụi trúc mòn nắng mưa…
Subscribe to:
Posts (Atom)