ĐỘC
ẨM CHIỀU CUỐI NĂM (1)
Ta
dụ ta, chiều nay ngồi uống rượu
Vì ngày
qua đã xỉn tới mây xanh
Ta
hư đốn chiều nay còn uống rượu
Bởi
vì ngồi mông đít đã tê xanh.
Em
có biết mấy đại gia làm toán
Cộng
tới cộng lui lòi một villa
Ta
dốt nát nên không thèm làm toán
Cứ yêu đời
và yêu hết người ta
Em
thấy không? Chiều cuối năm độc ẩm
Cũng
quẩn quanh một gác nhỏ quạnh hiu
Cũng
nhớ em, cũng thèm vòng tay ấm
Cũng
lẻ loi và buồn hết buổi chiều
Nếu
giả sử tình yêu là ly rượu
Tay
cầm ly – chưa uống đã say rồi
Bởi
tình yêu thì đâu cần giá thú
Vừa
chạm vào đã cay xé bờ môi
Và cứ thế,
trượt dài theo số phận
Ta
bảo thầm lần cuối nữa rồi thôi
Vì bất
tài hay vì lưng quá cứng
Nên
con đường hoạn lộ ngắm mà chơi
Chiều
cuối năm, ừ thì sắp qua năm mới
Tống
cựu nghênh tân say hoắc cần câu
Thiên
hạ hả hê chờ giờ đại lợi
Ta
chỉ nhớ em, uống rượu quên sầu
Chiều
cuối năm và sắp qua năm mới
Tự dỗ mình
còn dài lắm cuộc chơi
Tự dặn
mình thôi đừng đùa với lửa
Một
chút thôi – rượu lạt cũng quên đời..
ĐỘC
ẨM CHIỀU CUỐI NĂM…(2)
Có phải
ta là tên nát rượu ?
Sao
trong thơ rượu cứ chảy tưng bừng !
Sáu
mươi tuổi dường như chưa đủ
Của
một thời thương nhớ người dưng.
Chiều
cuối năm ta ngồi độc ẩm
Cười
một mình, nghe thiên hạ chúc nhau :
Đại
hỉ long môn – thăng quan tiến chức
Năm
mới bước qua – phát lộc làm giàu
‘Đày
tớ nhân dân’ mà xe hơi, biệt thự
Còn ‘ông
chủ’ thì bán vé số nuôi thân
Ta
gẫm lại trò đời- cuộc chơi vừa đủ
Để
tự ta an ủi kiếp dân đần
Ta
chạm nhẹ vào tay cho rượu chảy
Chẳng
lẽ nào ta có máu du côn ?
Nghe
thiên hạ chúc nhau mà rõ dải
Chẳng
lẽ ta vẫn còn máu cô hồn ?
Người
ta ngày một thêm đông
Thạch
Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều !
BÁI
BIỆT 2013
Thơ của
ta nhiều sắc màu lóng lánh
Mà sao
em vú ép một thiên tài?
Thơ của
ta có chiều cao chiều rộng
Cớ sao
em lại bảo : chẳng giống ai !
Hahaha
- huhuhu- ta cười rồi khóc
Chiều
cuối năm thúi ruột một thiên tài
Bởi
trọn năm làm thơ cho em đọc
Mà có cục đường
em chẳng cắn làm hai..?
Chiều
cuối năm sao ta sầu chi vậy ?
Vài
ngày đây thêm một tuổi trên đầu
Đêm
cuối năm có người làm thơ quậy,
Quậy đời
mình sao nhiều quá bể dâu !
Ới
ông táo, ông thần tài, ông địa,
Lên
chầu trời nói Nam tào Bắc đẩu tha con
Con
lỡ dại, cửa hạo nhiên. Con bịa,
Tặng
cho con một bà góa còn son !
Thời
nầy, tìm Lục Vân Tiên hoài. Không thấy,
Cứ ra
đường là hằng hà sa số Trịnh Hâm
Còn
Lý Thông, ngoài chợ trời đầy rẫy
Bởi
Thạch Sanh bắt chằng lửa chôn lầm !
Chán
như rứa, nên ta buồn một chút
Làm đơn
hoài mà Hội Chắc Ăn chẳng cho vô
Tại
thơ ta như nước mắm chấm dùi đục
Tức
cười chi ? Ta làm thơ tặng cho bồ..