Tuesday, August 18, 2015
Monday, August 10, 2015
VĂN QUANG * Cái danh hão
Cứ mỗi khi có đợt phong tặng danh hiệu “nghệ sĩ nhân dân,” “nghệ sĩ ưu tú” lại có màn đấu đá tưng bừng trên khắp các mặt báo, các trang mạng. Năm nay cuộc đấu đá còn rầm rộ hơn, có lẽ bởi cái tật hám danh đã ăn sâu vào mạch máu của các ông bà được đời coi là “nghệ sĩ” ở VN.
Friday, August 7, 2015
TRẦN TUẤN KIỆT * Nhận định về thơ Tuyết Linh với gần nửa thế kỷ làm thơ
Giới văn nghệ sĩ ở nước ta vì hoàn cảnh lịch sử luôn biến động và thay đổi vô cùng lớn lao nên có những đời sống văn hóa đầy nhiễu loạn và ảnh hưởng lớn đến đời sống cá nhân của nhiều người. Có những công việc vừa thực hiện đã thay đổi nhất là ở thế hệ 20 thanh niên dở dang học hành hay công việc để vát súng xung trận chống giặc Bắc. Trong hệ lụy chiến tranh đó cái sống thác loạn và cái chết bất tử luôn gây tác động tinh thần cho giới trẻ miền Nam tự do rất mạnh mẽ.
MANG VIÊN LONG * chiều vơi bớt khổ
Trương Thị Thịnh |
Tôi rất tâm đắc khi đọc câu Pháp Cú sau đây trong Phẩm Ngàn (Sahassavaggo): “Tụng đến ngàn câu vô nghĩa, chẳng bằng một câu có nghĩa lý, nghe xong tâm liền an vui, tịch tịnh”. Từ lời giáo huấn trên của Đức Phật, tôi nghĩ - chỉ
cần nhớ và làm theo một câu trong muôn ngàn lời dạy của Đức Phật thôi,
trong suốt cuộc đời mình, cũng sẽ mang lại cho ta, cho người nhiều niềm
an lạc, lợi ích - ở đời nầy và đời sau rồi! Đâu cần đọc tụng, thuộc
lòng, muôn ngàn câu, mà chẳng thực hành miên mật, tinh tấn?
ĐỖ HỒNG NGỌC ** chân không
Gửi Nguyễn Bắc Sơn
Thơ ngươi hào khí ngất trời
Hơi men ngất đất hơi người ngất ngây
Từng phen ta đọc mà cay
Thương người thơ sống một đời cực Đông
Một gùi đầy ắp chân không
Lênh đênh xuống núi giữa mênh mông người…
Đỗ Hồng Ngọc
Thursday, August 6, 2015
Wednesday, August 5, 2015
HẢI PHƯƠNG ** Lục bát hậu chăn trâu ở Hoàng Liên Sơn
NGUYỄN ĐẠT * Hương Đêm
Có thể chiều tối đã xuống lúc tôi say, ngủ gục ở bàn rượu. Không phải mình tôi, mà chúng tôi, cả thảy bốn người, tính gồm chủ gia trong đó, anh ấy tên Giang. Nhưng tôi đâu dám chắc bốn người đều say, mặc dù cả bốn người đều ngồi hoặc nằm nghiêng ngả. Anh Giang thì đã ngã lăn kềnh trước mắt tôi, trên chiếc chiếu cói trải ở hiên nhà, vẫn nằm bất động trên chiếc chiếu ấy lúc anh Chinh, Lý và tôi thức dậy một lượt như có hẹn trước với nhau.
Subscribe to:
Posts (Atom)