văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Sunday, April 15, 2018

TƯỜNG LINH ** Vọng tình Chim


Như con chim vào Nam tìm nắng ấm 
Ròng rã mười năm tôi biệt miền Trung 
Ải Vân ơi! thương nhớ đã không cùng 
Ðèo quanh quất mây lưng chừng vách núi

TIỂU TỬ ** Nói Láo

Ai cũng biết " Nói Láo " là gì, mặc dầu trong quá trình học nói chẳng có thầy nào hay sách vở nào dạy " Nói Láo ". Vậy mà sao con người biết nói láo ? Nhỏ nói láo theo nhỏ, nghĩa là có phần vô tư. Lớn nói láo theo lớn, nghĩa là có suy nghĩ. Còn già thì tới lúc nào đó có nói láo cũng không biết mình nói láo !

Saturday, April 14, 2018

MANG VIÊN LONG ** Vài suy nghĩ quanh ngày sinh nhật


Từ rất lâu, tôi không có “thói quen” gì về ngày sinh của mình. Có lúc tôi quên bẵng. Có lúc tôi chợt nhớ. Quên thì chẳng sao, mà “chợt nhớ” thì rất ngậm ngùi!
Cho mãi đến vài năm gần đây, các cô cậu học trò cũ thường gặp nhau vui chơi nhân ngày Sinh nhật của nhau; thế là họ “rủ” tôi tham gia. Hay nói đúng hơn, họ đã “nhắc” tôi nhớ lại ngày sinh của mình! Nhờ vây, tôi cũng đã “vui ké” (chữ của nhà thơ HL) với họ; cảm thấy có chút gì vừa hạnh phúc, vừa bâng khuâng!

TRẦN THIỆN HIỆP ** Vô Vi



* Tặng Phan Bá Thụy Dương

Đông phương
Công án cổ thi
Người xưa bạc tóc vô vi truy tầm

Lòng trần
Khai ngộ đạo tâm
Trăng xuyên lều cỏ trầm trầm kệ ca

Friday, April 13, 2018

TÔ THUỲ YÊN ** Hạ Tàn


Biển ve lặng. Cây sững sờ một lúc 
Mắt người sâu vời vợi ẩm hơi chiều 
Thời tiết chuyển, chuồn chuồn bay xuống thấp 
Lửa hiu hiu. Gió cố sự tràn buồn

Ô, có tiếng cành khô nào gẫy đổ 
Quyển sách gấp dù rằng chưa đọc trọn 
Người ra đi đã tắt ngọn đèn bàn 
Giao quên lãng một chiếc chìa khóa cũ 
Ðể sau này ai đó đến đây thăm 
Giở quyển sách đủ thời gian đọc trọn 

HỒ TRƯỜNG AN ** Nắng về theo bướm lạ


Cụ Thông bà vốn là chị của bà cụ Bắc. Cụ có hai cô con gái đồng trang lứa với Thắm. Cụ Thông ông khi di cư vào Nam mang theo chứng bịnh suyễn. Khi gia đình cụ thiên cư về vùng Cái Sắn thì cụ ông chết vì cái bịnh dị ứng đó. Người nhà chở cụ ra Trạm Y Tế quận mà vẫn cứu sống cụ không kịp.

PHAN BÁ THUỴ DƯƠNG ** Bên Đời Xuân Vô Nhiễm


1-
đưa tay níu sợi nắng tàn trên lá
sợ cánh hồng hoang lạnh giữa âm u
đời an tịnh với những ngày du lữ
bên đèn khuya nhìn biển lộng sương mù
đỉnh núi dựng mây ơ hờ quanh quẩn
đường chim bay như cách biệt ngàn trùng
lại một mùa Xuân -
lại thêm một mùa Xuân viễn xứ
lại thêm u hoài, lại thấy bâng khuâng

DZẠ CHI ** Bài Thơ Năm Xưa

tranh Thanh Trí


Đọc bài thơ cũ chiều nay
Rượu chưa thấm đã cuồng say thất thường
Ngỡ người núp bóng tàn hương
Về đi cho hết đoạn đường oan gia

Công viên con nắng ngày xưa
Vắng người hoang phế nên chưa chịu vàng
Chứng nhân còn mỗi con đường
Thản nhiên đo đạc hai phương trời buồn

PHAN XUÂN SINH ** Chuyện Kể Bên Ly Rượu


Uống cà phê với anh Bửu nhiều lần, nhưng chưa lần nào anh kể cho tôi nghe về đời sống của anh. Tôi cứ nghĩ rằng anh sống một cách thanh thản, thì chắc đời sống cũng bình thường như mọi người. Một lần anh rủ tôi tới nhà chơi uống với nhau chén rượu. Chiều ý bạn tôi tới. Việc trước tiên theo thói quen, tôi quan sát tất cả thành viên trong gia đình Bửu. Người vợ cao ráo mặt mày tươi tắn. Tôi thầm nghĩ trong bụng vợ anh khi còn trẻ chắc đẹp lắm. Có bốn người con còn đi học. Gia đình mới qua Mỹ hơn một năm nên còn thiếu thốn đủ thứ, tuy nhiên họ bằng lòng chấp nhận những gì đang có. Nhìn thấy họ là biết ngay một gia đình hạnh phúc. Tôi rất thán phục con người và phong cách sống của anh. 

ĐỖ BÌNH ** Phương Triều, những vần thơ thân phận

phuongtrieu-content
Vợ chồng PT 

Phương Triều tên thật là Lê Huỳnh Hoàng, quê quán Sa Đéc. Ông làm thơ từ lúc còn trẻ, gia nhập làng báo rất sớm năm 1959 và trở thành nhà báo chuyên nghiệp viết cho nhiều tờ báo ở Sài Gòn trước năm 1975 . Khi vào quân đội ông là sĩ quan báo chí Bộ Quốc Phòng Việt Nam Cộng Hòa từ năm 1967 đến 1975, ngoài ra ông còn giữ nhiệm vụ tổng thư ký tuần báo Hoa Tình Thương. Do nghiệp vụ báo chí, sau đó lại bị nhiều năm tù nên cảm hứng thơ phú trong ông đã thu về một góc nhỏ trong đáy hồn. Mãi đến khi qua định cư ở Hoa Kỳ bằng hữu văn nghệ xa gần đã réo gọi ông trở lại cầm bút. Năm 1994 ông làm thơ trở lại hay nói đúng hơn nguồn thơ trong ông từ đáy tim thức dậy, dâng trào và viết rất khỏe.