văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Wednesday, November 28, 2018

Hồ Trường An ** Nắng về theo bướm lạ


Cụ Thông bà vốn là chị của bà cụ Bắc. Cụ có hai cô con gái đồng trang lứa với Thắm. Cụ Thông ông khi di cư vào Nam mang theo chứng bịnh suyễn. Khi gia đình cụ thiên cư về vùng Cái Sắn thì cụ ông chết vì cái bịnh dị ứng đó. Người nhà chở cụ ra Trạm Y Tế quận mà vẫn cứu sống cụ không kịp.

Monday, November 26, 2018

Trần Vấn Lệ ** Buồn



Hai đứa mình đi chơi hồ sen. 
 Trời mưa. Mưa đã ướt đầu em.  
Anh che em hụt bàn tay nhỏ,
 anh hái lá mà che em, nhen!

Thursday, November 22, 2018

* NGUYỄN AN BÌNH ** XÓM TRỌ

@ Nguyễn văn Bảy
                                                           
      Lão Cụt bước những bước chân chậm rải về phía quán cô Tư Bông, đằng sau lão là con Còi chạy lẳng quẳng theo chân lão, lâu lâu nó kêu lên ư ử như ngầm báo cho ông chủ biết tôi đây ông chủ, tôi đang theo sau ông chủ đấy nhé. Tôi sẽ luôn bảo vệ ông, ông đừng lo ông chủ nhé. Lão Cụt chừng như hiểu ý quay lại nheo mắt nhìn nó như muốn nói khổ lắm nói mãi. Đến cửa quán cô Tư Bông, tần ngần một chút lão mở lời trước:

Sunday, November 18, 2018

trần thiện hiệp *** thành phố tạm dung



tôi ở thành phố này
mười lăm năm tên đường không nhớ
quên từ lâu những nô nức hò hẹn đợi chờ
đường trưa hàng sao già bóng ngả
công viên chiều lá me bay
gót chân chim vẽ mộng tháng ngày
tôi yêu dấu thành phố mình và em đó...
mười lăm năm

Monday, October 29, 2018

tiểu tử ** Con Mẹ Hàng Xóm


Hắn tên là Cui, Đặng văn Cui. Thứ ba, nên người ta gọi là Ba Cui. Và vì nước da hắn ngâm ngâm, nên sau này khi đi lính quốc gia, bạn đồng đội đặt cho hắn biệt danh “Cui Đen”. Không phải để phân biệt với thằng Cui khác, mà là để cho dễ nhớ ! Bởi vì tiếng “Cui” một mình vừa cộc lốc, tối nghĩa, vừa khó nhớ nữa !

Sunday, October 28, 2018

*NGUYỄN AN BÌNH ** CÒN XANH BÓNG NÚI

                                                      
     Thắm nhìn ra ngoài hiên, mặt trời đã đứng bóng từ lâu và đang chuyển dần về phía tây, xa xa có thể thấy bóng của những dãy núi vùng Thất Sơn chập chùng xanh thẩm, áng chừng cũng đã 2 giờ chiều rồi cũng nên mà vẫn không thấy bóng dáng Tư đâu, cô có vẻ sốt ruột ra mặt, lẽ nào Tư muốn tránh mặt cô. Không thể nào vì Thắm đâu có nói hôm nay mình lên đâu. Thông thường Thắm bắt xe từ Cần Thơ lên núi Cô Tô thăm cái gia đình nhỏ bé của Tư tuy nghèo khó nhưng đầy ắp tiếng cười của con nít nhằm ngày thứ bảy hay chủ nhật gì đó thường là những ngày bọn trẻ được nghỉ học ở nhà, mục đích là gặp được mấy đứa nhỏ, trò chuyện đùa vui rồi chia quà, sắp xếp quần áo, tắm rửa cho chúng, được nghe tiếng chúng gọi mẹ Thắm ơi mẹ Thắm à là cô thấy vui rồi. Mấy đứa trẻ ở với cha và bà nội nên hình như khát khao có được một người mẹ lắm để được săn sóc, chiều chuộng hoặc nhờ “Mẹ Thắm” phân xử coi đứa nào phải đứa nào trái rồi phân bua nũng nịu được mẹ Thắm thương đôi khi làm cho cô ứa nước mắt và tội nghiệp cho bọn trẻ thiếu bóng dáng người mẹ trong cuộc sống hằng ngày nhưng không biết làm thế nào cho phải. Thấy cô nhìn ra ngoài sân mãi thím Sáu cũng cảm thấy nóng ruột. Thắm nhìn thím Sáu chép miệng:

Thơ Xướng Hoạ : THIỀN SƯ XÓM NÚI, HỒ CÔNG TÂM, CAO MỴ NHÂN

Image result for HÌNH ẢNH HÀ THƯỢNG NHÂN

[1]
Tháng Mười Nhớ Bạn Hà Thượng Nhân

Tiễn biệt anh đi cgng tháng Mười
Bây giờ thu mấy giọt mưa rơi
Thơ văn bác cổ ôi tài trí
Tình nghĩa nhân sinh ấy nụ cười
Vườn hạnh đêm trăng còn rượu ấm
Liêu chùa sáng nắng vẫn chè tươi
Đường xa Xóm Núi be^n rừng hú
Chờ mãi còn ai nữa ghé chơi

San Jose, October 4, 2018
Thiền Sư Xóm Núi

trang thơ trần thiện hiệp


bước nhân gian
gởi văn quang

Bật sáng que diêm
Chiều thu sập tối
Tìm trong mắt em
Ngày xuân nắng vội

Bật sáng que diêm
Căn phòng hiu quạnh
Thoảng trên môi em
Mùi hương hồng hạnh

Monday, October 15, 2018

TRẦN YÊN THẢO ** một con người khác trong thơ Phan Bá Thụy Dương

TYT, Hồ Hữu Thủ, PBTD, Đỗ Hồng Ngọc,
Huỳnh Tấn Thời, Trần Thiện Hiệp

Những năm hậu bán của thế kỷ trước, tôi rất quen thuộc với một Phan Bá Thuỵ Dương của tình yêu, của lãng mạn, của thiên nhiên, của chiến tranh và thân phận làm người…Một vóc dáng khác thường trong những cảnh ngộ rất thường.

Bước qua thế kỷ 21 này, nhân đọc “Lời Gọi Cỏ May” (tuyển tập thơ văn của Phan Bá Thuỵ Dương, nxb Little Saigon 2012), tôi chợt bắt gặp một con người khác trong thơ anh. Một bóng dáng ngàn năm thơ thẩn đi tìm chính mình, đi tìm khuôn mặt ngàn đời bất biến bất dịch của mình từ trước khi sinh đến sau khi sống. Một hành trình cho dù vận dụng cả thời gian lẫn không gian cũng khó bề đo đếm!

Friday, October 12, 2018

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM * phan bá thụy dương: đại thiên sa giới ngoại/ hà xứ bất vi gia

PBTD qua ống kính của CN/CB báo Viễn Đông


Hai câu kệ của tổ sư Thường Chiếu đời nhà Lý, được nhà thơ Phan Bá Thụy Dương chuyển ý “ngoài cõi trời bao la vô tận đó/ có nơi đâu chẳng thể gọi là nhà”. Cái khuynh khoái của người nghệ sĩ chất nhẹ trên đôi vai gánh tang bồng, thì thế sự chất chồng chung quanh nẻo sống chỉ là những cát bụi phù du. Bước đạt ngộ của kẻ làm văn nghệ hình như cũng tương đồng với thậm thâm vi diệu pháp của người tu chứng. Quẫy trên lưng cả một vũ trụ nghiệp chướng dầy đặt những hạnh phúc hay khổ đau, như quẫy nhẹ cả hư không trong lòng người đạt ngộ.