Họ lầm lũi đi
Lầm lũi trên đường bước chân vạn lý
Lầm lũi trở lại quê nhà trong nỗi buồn thể kỷ
Thành phố không còn là điểm tựa
(Nơi họ từng tin đó là vùng đất hứa)
Họ lầm lũi đi
Lầm lũi trên đường bước chân vạn lý
Lầm lũi trở lại quê nhà trong nỗi buồn thể kỷ
Thành phố không còn là điểm tựa
(Nơi họ từng tin đó là vùng đất hứa)
Từ trước tới giờ, tôi ít đọc thơ vì tự thấy mình có chút thiếu “hồn thơ lãng mạn”. Dù vậy, tôi là người hâm mộ âm thầm nhiều năm của Bác sỹ Đỗ Hồng Ngọc, không chỉ với sách của Anh mà cả với các bài thơ Anh viết. Anh làm thơ cũng như viết văn, nghiêm túc mà dí dỏm, nhẹ nhàng mà sâu sắc, ngắn gọn mà vô số “ý ở ngoài lời”. Anh còn giảng và viết nhiều bài về Phật pháp rất hay, nhưng tôi thích học Phật qua thơ của Anh hơn.
Bạn tôi, bây giờ, đang hỏi: "Ngày này, năm ngoài ra sao?" Thật tôi không biết cách nào / nói về cảm nhận năm trước...
Mới một năm mà quên hết / cái cảm giác ngày đầu năm. Năm nao cũng một tiếng Mừng...rồi sau đó là Chúc Tụng.
Tháng này trí nhớ là đêm
Gió mùa lên tới ngang anh thì ngừng
Lầu cao lũng thấp xe tuôn
Quanh co đường lạ phân vân ánh đèn
Sáng sớm cà phê bên hồ cá
Cá kiểng nhiều màu bơi lững lơ
Thấy lòng thanh thản thêm ngày mới
Hoa lá quanh vườn thoáng ý thơ
Nhồi thêm tẩu thuốc nhìn theo khói
Nhớ lại bước qua mấy đoạn đời:
Một thuở bình minh đi làm lính
Xế trưa rả ngũ đành lưu vong
Tôi và vài cô bạn ở các nơi xa thường điện thoại tám-tám-tám, chuyện đời, chuyện người và chuyện của chị em đàn bà con gái chúng tôi. Cô ở nam bán cầu Úc, cô ở vùng giá tuyết Canada, cô ở trời Âu, nhờ vậy giúp tôi quên đi nỗi nhọc nhằn trong cuộc sống “cơm áo gạo tiền”. Nhớ lại, chuyến đi Việt Nam cách nay không lâu, chúng tôi nói bao nhiêu thứ chuyện tưởng đủ thỏa tình, nhưng trái lại có thêm nhiều đề tài chuyện-dài-nhân-dân-tự-vệ, mà khi còn ở trong nước chúng ta thường nghe truyền khẩu để nhạo những người nói chuyện tầm phào vô tích sự. Một ngày làm việc mệt mỏi. Ánh sáng ban chiều lấp ló sau rặng cây bên ngoài song cửa. Vừa đặt lưng lên giường, tiếng điện thoại reo. Thì ra cô bạn ở Canada gọi. Alô! Không như mọi khi, hôm nay cô bạn miền tuyết kể tôi nghe câu chuyện lý thú vừa xảy ra. Và câu chuyện bắt đầu! *
Bạch diện qua rồi, vẫn trắng tay
Thư sinh buổi trước, gã cuồng nay
Lạc đường quay ngựa, vương tình bút
Xa ruộng, lìa quê, nhớ luống cày …
Ðọc sách nửa đời chưa sáng ý
Bão bùng tơi tả cánh mơ bay
Nghìn câu nguyện ước tan theo mộng
Ráng đỏ mây phai nắng cuối ngày
Em về để áo lại đây
Khuya anh đắp mặt cho đầy giấc mơ
Áo vương đôi sợi tóc tơ
Hương em thoảng nhẹ còn như bên người
Ngoài sân động tiếng lá rơi
Lòng anh giông gió tơi bời nhớ thương
Quơ tay - lạnh gối, rộng giường
Gọi tên HồngHiển nghe còn tiếng thưa
Tiếng phi cơ hạ cánh rào rào trên phi đạo, Thy giật mình nhảy nhỏm khỏi ghế ngồi để ngắm nhìn thành phố thân yêu đã suốt một thời nuôi nấng ấp ủ nàng…
Trời về khuya khí hậu mát mẻ, cảnh vật im lìm ngoài tiếng động cơ hạ cánh, bởi vậy Thy thích du lịch Việt Nam vào thời điểm này…nàng khoan khoái thở một hơi dài nhẹ nhõm, mừng đã thoát được cái ghế tội tình kia !
– Má! Ngày mốt là Ngày Thày Cô Giáo, má mua quà cho cô giáo chưa?
– Má định sáng hôm đó má mua bông tặng cô.
– Không được.
– Sao vậy? Thôi má mua hộp bánh nha?
– Không được.
– Cũng không được? Năm nào mình cũng tặng bánh hay bông mà. Vậy con thích tặng gì cho cô giáo?
– Con không biết, con thấy năm ngoái đứa nào cũng tặng cô một cái phong bì, có một mình con là tặng bông.