văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Saturday, October 30, 2021

Tăng Quốc Kiệt ** OCEAN VUONG: MỘT NHÀ THƠ LỚN, THIÊN TÀI GỐC VIỆT


Một người Mỹ gốc Việt (quê mẹ ở Gò Công, Tiền Giang, vượt biên và sau đó định cư ở Mỹ) 33 tuổi, vừa được trao một giải thưởng văn chương danh giá của Mỹ trị giá $625.000. Anh được người Mỹ đánh giá là thiên tài văn chương mới của nước Mỹ.

Các tập thơ và tiểu thuyết của anh được phát hành trên khắp thế giới với 30 ngôn ngữ. Giới chuyên môn nhận định anh có khả năng sẽ đoạt giải Nobel văn chương trong tương lai không xa.

Trong số xuất bản năm 2016, tạp chí Foreign Policy (Mỹ) bình chọn anh là một trong 100 nhà tư tưởng hàng đầu của nhân loại.

T.Q.K.

Thursday, October 28, 2021

Trần Vấn Lệ ** Bóng Nhạt Thời Gian



Tháng Mười, ai cũng đợi, đã tới, đã đi rồi!  Không có một nụ cười / nào mà nó để lại!

Tháng Mười như thế mãi / biết đã bao năm qua!  Một thế hệ đã già...Thế hệ sau đang xế...


Không trách tàu hỏa trễ / vì còn nằm ở ga!  Đổ tội:  dịch thôi mà!  Chen nhau, lây, khổ lắm!

Máy bay cũng bị cấm, sợ dịch bay tứ tung!  Tàu thủy, chậm vô cùng, thêm bão bùng, càng chậm!

Wednesday, October 27, 2021

Phan Xuân Sinh ** Chút Kỷ Niệm Thoáng Qua Trong Đời


Mùa hè năm đó vừa thi xong đệ thất, Ba tôi cho tôi về quê nghỉ hè. Quê nội tôi nằm ven bờ sông Thu Bồn. Tôi ôm chiếc va li nhỏ xíu đón xe đò mà lòng tôi như mở hội, bởi vì không quan trọng sao được khi mà tôi tưởng tượng đến cảnh đặt chân trước cổng làng, những chào hỏi thân thương của bà con hàng xóm với Nội tôi, những người thân trong gia đình chiều chuộng tôi như một cậu ấm, những đứa bé trạc tuổi tôi nhìn tôi với con mắt thèm thuồng. Ở tỉnh bao giờ cũng được quý trọng hơn là ở dưới quệ Không biết cái quan niệm ấy phát sinh từ đâu và bao giờ mà thuở ấy hình như là một định luật đối với những đứa bé như tụi tôi. Những ngày rong chơi thỏa thuê mà không cần phải nhìn qua sách vở, không còn phải sợ sệt đôi mắt lườm lườm của ông gia sư, kèm cho tôi học luyện thị Tôi bây giờ như một tội phạm vừa mãn hạn tù, tôi nghe nhẹ nhỏm hẳn, cái chuyện thi cử hình như đối với tôi không quan trọng.  Rớt đệ thất trường công thì học đệ thất trường tư, có gì phải lo lắng.

HÀ THÚC SINH ** BÍ MẬT Ở THỀM ĐÁ


Trên bực thềm đá ngôi thánh đường cổ còn sót một phần mái che, từng sụp vì động đất đã bị bỏ hoang từ lâu, ngồi một ông già và một cô gái. Họ đụt mưa. Sau một lúc lâu yên lặng và thỉnh thoảng thả qua nhau một ánh nhìn dò xét, ông lão mới khò khè nói trổng:

“Mưa thế này chắc lâu mới tạnh!”.

“Dạ”.

“Cô ở gần đây?”.

“Dạ dưới dốc cầu”.

“Cầu đá?”.

Cô gái không đáp. Ông lão hơi nhíu mày, rồi khuôn mặt bình thản trở lại. Lát sau cô gái mới hỏi:

“Cụ ở đâu?”.

“Dưới nhà lồng chợ, gần trường học”.

“Vâng”.

NGUYỄN ĐỨC NHƠN ** một thoáng mong manh



Lòng trống vắng như một chiều tắt gió

Nghe trong lòng một thoáng nhớ mong manh

Mình xa nhau bao lâu rồi em nhỉ?

Đôi mắt buồn còn gợn sóng long lanh?


Em có biết, mùa xuân không trở lại

Khi trên đầu đã phủ kín màu mây

Trời đất bao la nhưng lòng người chật hẹp

Nên cuộc tình ta đã vuột khỏi tầm tay

Đỗ Nghê ** Khi xa Đàlạt

Dalat nostalgia
sơn dầu trên giấy plast 18 x 20 in
đinhcường

 

Rồi cũng xa thôi những hẹn hò
những đồi run rẩy dưới mưa tơ
những thung lũng nắng mềm hơn tóc
những suối tương tư chảy hững hờ

Rồi cũng xa thôi những bướm vàng
những loài hoa dại ngát dung nhan
những con đường nhỏ quanh co lạnh
những khóm thông vi vút gió ngàn

Tuesday, October 26, 2021

Huy Phương: Bến Không Chồng, Làng Không Vợ.



Có những ngôi làng vắng tiếng cười, mà chỉ nghe tiếng khóc trẻ thơ!

Vào cuối năm 1975, khi những người tù miền Nam được Cộng Sản chuyển ra Bắc, từ bến tàu Hải Phòng vào đêm, cho đến lúc trời sáng rõ khi con tàu cổ lỗ, cọc cạch dừng lại sân ga Yên Bái, chúng tôi quan sát thấy rất ít bóng dáng đàn ông. Trên cánh đồng, qua những công trình xây dựng ven đường, và ngay cả trên sân ga chỉ thấy toàn đàn bà, lác đác mới thấy vài nam công an mặc áo vàng.

 

Hầu như tất cả đàn ông, dù là sau ngày chấm dứt chiến tranh năm ấy, đã biến mất. Họ đã đi xa chưa về, hoặc đã chết vì bom đạn, để lại trên miền đất này những người phụ nữ đảm đang hay bắt buộc phải đảm đang, cáng đáng nhiều công việc trước kia là của đàn ông.

TRẦN HUIỀN ÂN * Hóa Thân Vách Đá





Ta ở đây hoa vàng và lá tím

Núi thì xanh xanh mãi tận chân trời

Cây với cỏ suốt bốn mùa bịn rịn

Chưa một lần nghe sóng vỗ trùng khơi


Và cứ thế rồi cũng thành quen hết

Ta là ta con thác đổ lưng đèo

Ta là ta mây cao dàn trảng rộng

Nắng trong ngần rọi bóng nước trong veo

TÔ THÙY YÊN ** EM ĐI


Em đi lên núi, đi ra biển...

Đi trốn? Đi tìm? Giục giã đi

Mai sau, nằm lại bên bờ cỏ

Thôi cũng an lòng ta có đi

Chúc em phơi phới khi ra ngõ

Đèn kéo quân quần may rủi may

Lực hãy tòng tâm, vượt bất khả

Tự ta, đường mở như xòe tay

Đỗ Hồng Ngọc ** Ngoài Hư Không Có Dấu Chim Bay?

Có hay không có Nghiệp? Có hay không có Tự ngã? Có hay không có Thời gian? Có hay không có một Linh hồn? Thật là những câu hỏi choáng váng đặt ra trong cuốn sách “Tổng Quan Về Nghiệp” của Thầy Tuệ Sỹ do Hội Đồng Hoằng Pháp xuất bản năm 2021.

Nghiệp, là kinh nghiệm được tích lũy và tồn tại trong nhiều đời sống. Không có thời gian, không có ký ức thì lấy đâu cho nghiệp vận hành, tạo tác, lưu trữ, lưu xuất, dị thục, nhân quả? (ii)