Chùm hoa nắng nở vàng trên cửa sổ
em đi qua, bỏ lại một mùi hương
tà áo lụa như tấm lòng trinh bạch
gọi mời ta theo dấu mở con đường
hoa nắng nhỏ long lanh theo vị ngọt
nở trong lòng lặng lẽ mối tơ vương
Chùm hoa nắng nở vàng trên cửa sổ
em đi qua, bỏ lại một mùi hương
tà áo lụa như tấm lòng trinh bạch
gọi mời ta theo dấu mở con đường
hoa nắng nhỏ long lanh theo vị ngọt
nở trong lòng lặng lẽ mối tơ vương
Có người ngậm ngải tìm trầm
Riêng ta tìm nhịp thanh âm ru nàng
Nhị, hồ, tiêu, phách tình tang
Nửa khuya lệ nến rơi hàng rưng rưng
Tóc che nửa mắt ngập ngừng
Nét môi ta kẻ xin đừng nhạt phai
Hạ tàn thu sớm mốt mai
Tinh sương quét lá em hài nhớ mang
Ngày mai chừng mấy giờ thì anh đi!”
“Bảy giờ anh phải có mặt ở bến xe Văn Thánh rồi có người dẫn đi. Họ dặn đi, dặn lại, là
nhớ phải đến đúng giờ. Hình như họ chia ra làm nhiều đợt thì phải! Tuy họ không nói
ra, nhưng anh cũng có thể suy đoán được như thế. Mỗi đợt theo như anh nghĩ, độ chừng
mười người là cùng. Họ còn nhắc khéo, mình nên ăn mặc giản dị, giống như người đi
buôn bán, làm ăn thì tốt nhất.
Sở dĩ họ muốn mình làm như vậy, là để tránh sự chú ý của dân chúng địa phương.
Nói như thế, có nghĩa là họ không muốn mình tỏ ra quá ngang nhiên, quá lộ liễu. Họ
muốn mình là phải cải trang. Phải làm thế nào cho hợp với màu sắc lam lũ của người dân
ở dưới đấy. Phải dè dặt trong khi đi đứng. Phải đề cao cảnh giác. Phải nhìn trước, ngó
sau để phòng ngừa những rủi ro, bất trắc có thể xảy ra bất cứ lúc nào! Nói tóm lại, họ
bảo mình làm thế nào, thì mình cứ làm đúng y như lời người ta dặn là được rồi.”
“Thế họ có đề cập đến vấn đề ăn ở không anh! Dù muốn dù không, xuống dưới đấy, anh
cũng phải nằm chờ ít nhất là đôi ba ngày, chứ đâu có lý nào mà đánh liền ngay trong đêm
mai được!”
“Chuyện đó thì bà chủ tàu có nói với mẹ anh ngay từ buổi đầu tiên mới gặp mặt ở tại nhà.
Anh vẫn còn nhớ rất rõ, hôm ấy, hai người có vẻ tương đắc và nói chuyện với nhau đến
gần cả tiếng đồng hồ. Cách đây không lâu, nhân tiện có dịp xuống thăm người bạn thân
ở dưới khu ông Tạ, anh có nghe người ta xầm xì, bàn tán rất nhiều về cái tổ chức này.
Chẳng cứ gì ở khu ông Tạ, mà ngay đến cả bên Xóm Chiếu cũng thế. Đâu đâu người ta
cũng khen nức, khen nở, cho đấy là chỗ đàng hoàng, tử tế, chứ không giống như mấy tổ
chức lừa đảo, xa lạ khác!
Em lại có tình yêu
Từ phương xa về tới
Anh xoá nỗi quạnh hiu
Cho em yêu đời mới
Năm hết tháng, hết ngày
Em có anh tất cả
Tất cả từng phút giây
Tình yêu về hối hả
Các vị lãnh đạo hô hào chiến dịch đốt lò nghe rất hoành tráng, rất quyết liệt nhưng thực chất sẽ không bao giờ đi đến đâu, sẽ mãi không hết củi bởi lẽ chính bộ máy này là một cỗ máy làm ra củi hoàn hảo.
Người dân, cán bộ trong hệ thống, tóm lại tất cả người Việt đều không ngạc nhiên khi việc đội giá test Covid-19 lên nhiều lần bởi trò ấy đã diễn ra quá lâu, quá tràn lan ở xã hội này. Anh biết, tôi biết, thằng kia biết nhưng tất cả đều giả vờ như không, đều chấp nhận coi như một phương thức kiếm sống, một cách vận hành của xã hội, một chuyện “thường ngày ở huyện”.
Việc khui ra chỉ là phần nổi của tảng băng chìm nhưng sở dĩ nó chấn động bởi đúng lúc đồng bào đói kém nhất, rách rưới nhất, khi tinh thần “lá lành đùm lá rách” cần tới nhất thì cũng là lúc họ bị những người trong hệ thống bóc lột tàn bạo nhất. Đấy là nỗi cay đắng, nỗi nhục, một sự bẩn thỉu đáng ghê tởm.
NGỌN NẾN
Mù mịt trùng dương sóng bủa vây
quê che bóng núi khuất bờ mây
khói hun mái rạ thời gian giục
ngọn nến nhân sinh thắp có ngày
ĐÔNG PHONG
Thoáng hồn qua cửa sổ
chợt thấy bóng xuân hồng
nâng ly trăng biến mất
còn lại mảnh tình không
Hôm nay ông Trời mệt sẽ không mưa trọn ngày. Tin thời tiết nói mai mưa trở lại dai dẵng...
Nắng! Ít nhiều cũng nắng. Vui. Một chút cũng vui. Xe hút rác qua thôi. Những lòng đường lại sạch...
Nắng đỏ ngời viên gạch, khói bốc hơi lên xanh. bầy chim chuyền trên cành hót những lời nhí nhảnh...
Nhưng mà trời vẫn lạnh, người đi đường còn run... Mẹ nâng tay con hôn. Mẹ con cười thật đẹp...
Những nhịp cầu như những lưng còng
Gánh sức nặng suốt buổi chiều ảm đạm
Ngó sang sông mờ nét tiêu hao
Tây thành cũ hay là thôn bản?
Tự hỏi mãi. Đến chưa? Chưa đến?
Hay chỗ này Thanh Hóa ngày xưa
Ngó lên mây bạch y thương cẩu
Nhìn xuống dòng bóng cũ mù mưa
Dạ tiệc tháng chạp
ở san francisco gió
cây cầu treo giấu trăm ngàn nút rối
gởi lại thông điệp của thế kỷ hai mươi lãng mạn sắc mầu
và giọt lệ trắng trong veo hồ mắt em
râm ran ngân lên
âm thanh vỡ vụn cảm xúc trừu tượng
mặt trời chín ngọt
ngôn ngữ đỏ lửng mê muội.
Vũ Đức Vinh thân,Hôm nay viết thư cho bạn cũng là một ngày rất đáng nhớ của tôi. Ngày 20 tháng 10 âm lịch. Bà nó nhà tôi (bây giờ lên chức bà rồi không còn là mẹ cháu như trước nữa) đang thổi xôi, nấu chè. Chiều hôm nay bà ấy cũng làm thêm mấy món chay nữa…Hôm nay là ngày giỗ hết một ông bạn tù già của tôi.. Ông Thượng tọa nguyên Giám đốc Nha Tuyên Úy Phật Giáo Thích Thanh Long. Có thể nói trong những năm đi tù, người tôi kính trọng nhất là ông Thượng tọa này. Ông như một ông già nhà quê, không bao giờ nói một lời ”đạo đức”, cứ từ từ, cười cười “đừng có lo”, “rồi đâu có đó” mà ở gần ông mình thấy “vững“ ra nhiều. Có lẽ ông đạt đến mức “vô úy” nên không thấy ông lo lắng, sợ sệt cái gì bao giờ. Tôi ở chung với nhiều vị tu hành nhưng theo con mắt tôi và cũng theo số đông những người tù khác nữa thì không ai được trọng bằng ông Thượng tọa “nhà quê”này. Mấy vị linh mục Công giáo sồn sồn chừng trên 40 tuổi, mỗi khi gặp Thượng tọa “nhà quê” này đều cúc cung “Lạy bố, hôm nay bố có cần gì con lấy”( đại loại như bó rau, bó củi…).