Nắng xưa
chiều đỗ nghiêng song
Em chờ người vội về hong
lưới sầu
Ru nhau
từng giọt nhiệm mầu
Riêng lòng còn giấu
niềm đau nỗi hờn
Trăng xưa
ngơ ngác phố phồn
Trong bi luỵ đã gặm mòn
trăng khuya
Nắng xưa
chiều đỗ nghiêng song
Em chờ người vội về hong
lưới sầu
Ru nhau
từng giọt nhiệm mầu
Riêng lòng còn giấu
niềm đau nỗi hờn
Trăng xưa
ngơ ngác phố phồn
Trong bi luỵ đã gặm mòn
trăng khuya
Đây là một buổi họp mặt thân tình, trao đổi về giá trị hiếu đễ, đời người, mà không quá nặng nề với từ ngữ triết luận cao siêu, với tôi hiếm gặp, nhưng thấy lòng nhẹ nhàng và thấu cảm. Đó là cuộc hội ngộ tại Lagi Farmstay (khu du lịch Cam Bình, thị xã La Gi) vào sáng ngày 8/8/2022 – Đơn giản với khu vườn đầy cây xanh, vài căn phòng nghỉ cấu trúc thanh thoát nằm bên chiếc ao đầy sen và cá kiểng… Thế mà “hội trường” từ một quầy bar và các loại băng gỗ, ghế bàn cà phê… được bày biện khá đẹp mắt, đã đông người đến dự từ sớm hơn giờ mời.
Tiễn hồn các bằng hữu xuyên về cõi hư vô
Nhảy suốt dặm trường ly biệt
Bỗng chốc lạ lẫm hình nhân
Tim vừa chuyển hóa hoa sen
Chớp mắt lạnh hoàng hôn xuống
Lơ láo côn trùng lên tiếng
Thiên nhiên mờ tỏ sắc không
Bạn ta gõ mõ chiêu thần
Từng bước lùa qua sương khói
Trên đường từ thành phố biển Sầm Sơn về lại Thanh Hóa, Như luôn miệng năn nỉ tôi cho cô theo đi “giang hồ vặt” ra Hải Phòng một chuyến. Bởi, có đến hơn chục năm, cô chưa lần đặt chân trở ra đó, nghe nói bây giờ Hải Phòng đã có sự thay đổi ghê ghớm, nhất là với biển Đồ Sơn.
Tôi hỏi cô:
- Còn việc ở Thanh Hóa em bỏ cho ai?
Như hớn hở trả lời tôi:
- Chuyện đó dễ hơn con cờ hó, nếu được anh đồng ý, tối nay em chỉ cần xem qua sổ sách kế toán một lúc là ok, hơn nữa em còn trở về Thanh Hóa chứ có đi luôn đâu mà anh lo.
Đà Lạt mình tháng Tám! Mưa! Ôi trời mưa mùa. Còn tháng nữa...ngày xưa, trường mở cổng Năm Mới...
Mới mà Xưa Vời Vợi! Trời vẫn mưa, đúng mùa...Lâu lắm, ai cầm ô / che cho em...đi chợ?
Khu chợ xưa, còn đó. Trường học xưa, còn kia. Trên con đường đi, về, em đâu còn cô bé!
Em - cô gái, gạt lệ! May nhờ mưa, dễ thương! Em ơi, anh rất buồn: Câu Thơ Vừa, Đẹp Chứ?
Anh làm thơ nối chữ / như nối nước mắt em. Thôi, anh không làm thêm / bài thơ này em nhá!
Trần Vấn Lệ ở Mỹ, về Việt Nam chơi mấy hôm! Ái chà. Không dễ đâu nha. Anh chàng thi sĩ từng đòi “một đi không trở lại” mà lần này quyết về thăm “người ta ở bển…”, nơi Cồn Thới Sơn sông nước Tiền Giang một chuyến. Lại vừa có tập thơ Dã Quỳ Thương Nhớ ra mắt! Rồi làm một vòng lên Dalat, đến Dran, về Phan Thiết… rất vui.
Ảnh : Trần Vấn Lệ và Đỗ Hồng Ngọc (2016).
1-
đốt công án vất kinh thư khải ngộ - theo đường trăng, trăng khi tỏ
khi lu - tìm người hiền nơi thâm cốc âm u - thõng tay vào rừng giả làm ẩn sĩ -
giòng sinh mệnh, chừng nhuộm màu chướng khí - bến nhân gian
ai quán niệm vô thường - hành trình xa ngựa đà lỏng dây cương -
trên vách núi chân dung in mờ tỏ.
Cách đây khoảng hai tuần, tôi nhận được cuốn sách này vào buổi học Phật chiều thư Bảy hàng tuần ở lớp Phật học & Đời sống (PH&ĐS) tại Chùa Phật học Xá Lợi. Nhìn thấy bác “khệ nệ” xách giỏ sách để phân phát cho các Phật tử “thấy mà thương”.
Tôi không có cơ duyên được bác chữa bệnh khi còn nhỏ và cũng không có nhiều cơ hội đọc thơ của bác, nhưng lại có may mắn được học Phật với bác một thời gian đủ để hiểu những vấn đề cơ bản trong Phật học. Một nhân duyên thiện lành.
Lần đầu tiên tôi biết đến bác, không phải được diện kiến dung nhan mà qua cuốn sách “Thiền và sức khỏe”. Nhớ lúc đó mỗi lần chở con đi học thêm Anh văn tại các trung tâm ngoại ngữ tôi thường mang theo nó để đọc trong khi chờ đợi con tan lớp. Một cuốn sách hấp dẫn.
chói chang ngày nắng làm đau mắt
mùa hạ nóng bức những con chim không còn vô tư
trái đất già nua
chất chồng những cô đơn bên lòng đại lộ
như đám rác sau cơn lụt
ta nắm tay nhau đi qua
mỉm cười với tóc
hiếm hoi cũng như bạn
lọn buồn, lọn vui
cộng thêm màu trắng của cô đơn sâu thẳm