Giá một ngày thôi ta được sống
Ngó ta đôi mắt bạn bâng khuâng
Ta nhìn theo mãi mây dong ruổi
Phải cuối trời kia nó hoá sinh
Giá một ngày thôi ta được sống
Ngó ta bạn hỏi có kinh mang
Ta nhìn hoa rụng trong vườn vắng
Không biết hoa kia có xốn xang
Giá một ngày thôi ta được sống
Ngó ta đôi mắt bạn bâng khuâng
Ta nhìn theo mãi mây dong ruổi
Phải cuối trời kia nó hoá sinh
Giá một ngày thôi ta được sống
Ngó ta bạn hỏi có kinh mang
Ta nhìn hoa rụng trong vườn vắng
Không biết hoa kia có xốn xang
Cũng chẳng biết từ lúc nào em nhỉ
Đất cũng đổi thay chao chát như người
Phố núi chìm trong cơn mưa dầm bất tận
Người trốn tìm quay quắt giữa dòng trôi.
Lòng thao thiết trên dốc tình vẫy gọi
Những con đường Đà Lạt hóa thành sông
Nóc nhà thờ con gà im tiếng gáy
Chúa lạc loài trên thập giá buồn không?
Có dịp lên New York / tôi ngắm tượng Tự Do! Người Đẹp, Đẹp Như Mơ / đứng giữa lòng Đại Hải.
Nàng làm cho sóng phải / cúi đầu trước tượng đài! Nàng cầm cây đuốc soi...đường đi cho...tàu biển (?).
Không một ai cầu nguyện / dù gọi đây Tượng Thần! Tôi thật có bâng khuâng: Mình là gì trước biển?
Mình đi và mất biến...bao tình thân Quê Hương! Tôi nhớ quá Chiến Trường, nhớ Anh Em Lính Cũ!
Nhớ, biết bao cho đủ? Trước biển, thật bao la! Đây là Cõi-Người-Ta hay là Tâm Thế Giới?
Không quen ai để hỏi, chép câu đó...vào thơ, tôi thấy mình bơ vơ: Đồng Bào đây, không có...
Tiễn biệt phụ thân đi vào cõi nhớ
Dốc Tây sườn núi đá ngổn ngang
Hơi nổ nào còn vương bụi cỏ
Hiện trường phảng phất tiếng chim rền
Bốn phía hoa nho phơi thắm đỏ
Trung thu sao lạnh tiết mưa bay
Sấm chớp giăng giăng đầy sông Hậu
Đường trăm cây số nhạn bay về
Đáy suối soi mình hồn ứa máu ...
Kiếp người, một giấc mộng thôi
Biết buông huyễn mộng thảnh thơi an nhàn
Dì Tư Lợi có ba cô gái đang xuân tuổi từ 24 đến 30, đều xuất thân đại học, đều có việc làm tốt tại San Jose, California, đứa nào cũng theo nếp sống Âu Mỹ giao du rộng rãi, đùa giỡn tưng bừng mà vẫn lửng khửng chẳng “kết” ai. Dì Tư thầm lo sợ “ba hũ mắm nêm” nổ thình lình, nên cứ nhì nhằng than thở : “Bây lớn tồng ngồng hết rồi mà sao chẳng đứa nào chịu lấy chồng cho má có cháu ngoại má bồng?”. Cô út dĩ nhiên là được mẹ cưng nhất, nghe mẹ than, thường chu mỏ õng ẹo: “Con không lấy chồng đâu! Con sống hoài hoài với má mà!”. Nghe con nói, dì cũng vui vui, dì nghĩ nếu đám con bỏ đi mất biệt không vương vấn như bọn Mỹ, hàng năm mỏi mòn chờ đợi cầu may nhận được mỗi cái thiệp chúc Giáng sinh, thì chắc dì buồn héo hắt, rồi theo phứt ông chồng qua cõi bên kia cho rồi. Dù sao ở xứ nầy được đám con gái gần gũi săn sóc cũng ấm lòng: bởi vậy nếu chúng thường lăng xăng tíu tít bên dì xem phim bộ Đại Hàn lấy lệ vài mươi phút, thì dì cũng ép bụng ngồi ngắm các con hào hứng xem phim Hoa kỳ tẻ nhạt cho chúng.thỏa lòng.
Nắng xưa
chiều đỗ nghiêng song
Em chờ người vội về hong
lưới sầu
Ru nhau
từng giọt nhiệm mầu
Riêng lòng còn giấu
niềm đau nỗi hờn
Trăng xưa
ngơ ngác phố phồn
Trong bi luỵ đã gặm mòn
trăng khuya