|
Đỗ Duy Tuấn |
Những
cơn mưa mùa dài dòng như một người kể chuyện vô duyên
nhất đã chỉ làm được một điều tốt là làm cho bầu
trời ô nhiễm của vùng Los Angeles sạch sẽ hẳn. Những
cơn mưa lê thê cũng níu kéo cái lạnh của những ngày
cuối đông, làm cho tháng ba ở đây mang đầy hình ảnh
của một thành phố Đà Lạt trong quá khứ. Tâm Như mặc
chiếc áo coat bằng dạ màu nâu sậm mua tại Ann Taylor từ
hơn ba tháng trước. Lúc đó là mùa thu. Buổi chiều thứ
sáu Bích Hà điện thoại cho Tâm Như, giọng nói hốt
hoảng như vừa nghe tin động đất ở Seattle:
-
Ann Taylor nó hạ đại giá mùa thu! Mày ghé tao rồi chúng
mình đi Brea Mall.
Tâm
Như chọn hai cái khăn quàng cổ và chiếc áo coat dạ. Hai
món hàng này đều được trừ 50% và còn trừ thêm extra
10% nữa. Bích Hà chọn một chiếc áo coat màu đen.
-
Tao thích màu nâu như mày chọn. Nhưng nếu cả hai đứa
đều mặc màu nâu, tụi bạn chúng lại kêu lên là mình
ở viện mồ côi ra…
Ngồi
ở food court, Bích Hà kể:
-
Mày biết không, năm 1975 tao vừa bảy tuổi, bố tao định
cho hai anh em tao làm trẻ mồ côi để được di tản sang
Mỹ …
Tâm
Như ngạc nhiên:
-
Hai anh em? Tao có bao giờ thấy anh mày đâu?
-
Anh Hải ở với chú tao bên Maryland. Chính chú tao đã lo
cho gia đình tao đi Mỹ. Mày không biết là tao còn một
người anh lớn nữa. Anh ấy ở Virginia. Bốn mươi lăm
tuổi rồi mà chưa có vợ!
Tâm
Như thấy đau nhói trong tim. ‘Mình
cũng ba mươi lăm rồi mà vẫn chưa có
chồng’.
Ba Tâm Như là một sĩ quan cao cấp trong quân đội VNCH cũ.
Ông là một người lịch thiệp nhưng kín đáo. Ngay đối
với vợ con, ông cũng không bao giờ để lộ một xúc
động tình cảm nào cả. Một vài lần cả gia đình đi
ăn tiệm, Tâm Như hết sức cảm động khi thấy nhiều
người đồng hương ghé lại bàn chào ba Tâm Như thật
kính cẩn, ‘Ở
nhà Ba chỉ là một người cha bình thường. Ra đường Ba
được mọi
người
kính trọng…’.
Một lần ba Tâm Như giải thích ‘
Họ là những chiến hữu của
ba’.
Những companion-in-arm. Tâm Như biết ba là một quân nhân,
nhưng Tâm Như không biết một chút gì về quá khứ của
ông. Tâm Như cũng không biết gì về chiến tranh, ngoài
những cuốn phim như The Longest Day, Forest Gum hay Saving
Private Ryan … mà Tâm Như đã xem một cách thờ ơ. Tâm
Như không thể hiểu được rằng tại sao lại phải có
chiến tranh? Tại sao con người có thể cầm súng bắn con
người, như người thợ săn bắn một con thú? Trong cuốn
album gia đình, chỉ gồm những tấm ảnh ghi lại những
ngày còn ở quê nhà, có một tấm chụp ba Tâm Như mặc
đại lễ đứng giữa một đám đông trong một buổi tiếp
tân nào đó. Tâm Như rất thích hình ảnh của những quân
nhân lịch thiệp trong những bộ đại lễ lộng lẫy giữa
khung cảnh rực rỡ của những buổi dạ vũ mà Tâm Như
thường thấy trên màn bạc. Tâm Như nhớ hình ảnh của
André và Pierre trong War And Peace, của Napoléon trong
Désirée…Nhiều lúc Tâm Như thấy mình như là một thứ
alien, một kẻ ngoại cuộc giữa đám đông vui vẻ, nhộn
nhịp. Một lần Tâm Như đã thoáng nghe mẹ than thở với
ba:
-
Con gái hơn ba mươi tuổi rối mà chưa lập gia đình. Con
mình nó đẹp chứ nó đâu có xấu! Lại còn học hành
đàng hoàng…
Mẹ
Tâm Như nói về số mệnh, về tuổi tác, về các vì sao
trên trời. Tâm Như nghe ba trấn an mẹ:
-
Mình đang ở Mỹ chứ không còn ở Việt Nam thời Tự Lực
Văn Đoàn nữa. Con gái bây giờ muốn lấy chồng lúc nào
cũng không muộn…
Mẹ
thở dài:
-
Vẫn biết vậy nhưng nếu con nó lập gia đình sớm, mình
sớm có cháu ngoại bế…
Những
cơn mưa vội vàng buổi sáng đã tạnh hẳn. Bầu trời
phía bắc còn u ám nhưng nắng đã trải óng ánh trên thảm
cỏ vàng của những ngọn đồi nằm hai bên xa lộ. Xe
chạy qua exit Imperial Highway, lối dẫn vào Brea Mall, đường
bắt đầu lên dốc. Ở điểm cao nhất của xa lộ, những
ngọn đồi hai bên như vạt rộng ra, mở trước mắt Tâm
Như một khoảng núi trùng trùng điệp điệp, đỉnh cao
phủ tuyết trắng như bạc. Tâm Như ngẩn ngơ,
‘ Mấy tuần nay không ghé thăm Bích Hà, không ngờ
thiên
nhiên đã thay đổi tuyệt vời như vậy!’.
Cảnh đẹp khiến cho lòng Tâm Như tươi sáng. Tâm Như
chợt hứng khởi hát nho nhỏ theo người ca sĩ qua radio
trên xe ‘
I just call to say I love you’.
Tâm Như không có ai để điện thoại và nói ‘
I love
you’
dù Tâm Như muốn được nói điều này. Tâm Như khao khát
được nói ra điều này. Tâm Như rất ngạc nhiên trước
thái độ sống của Bích Hà. Vinh, chồng Bích Hà, tình
nguyện đi làm ở Singapore hai năm. Bích Hà không đi theo
vì ‘
Tao có
công
việc của tao ở đây và tao cũng còn phải trông coi bà
già tao nữa chứ! Đi hai năm không đóng thuế, không chi
phí gì, anh ấy có thể để dành tiền, mai mốt retire
sớm…!’.
Khi
Tâm Như đậu xe trước cửa nhà Bích Hà, trời đã nắng
ráo. Tâm Như mở cửa xe bước xuống đường và chợt
chú ý đến một chiếc SUV to cao sừng sững đậu trên
driveway. Xe mang bảng số của tiểu bang Virginia với dòng
chữ ‘Virginia Is For Lovers’. ‘
Bích Hà có khách phương xa lại thăm. Nó không cho mình
biết gì về việc này cả…’.
Bích
Hà đón tiếp Tâm Như thật nồng nhiệt, tưởng như hai
người đã lâu lắm không gặp mặt nhau. Bích Hà lúc nào
cũng có nụ cười trên môi, nụ cười thật tươi, thật
tự tại, ‘
Con nhỏ này không bao giờ biết buồn’.
Tâm Như ngồi xuống ghế sofa trong family room. Bích Hà đi
vào trong bếp,
-
Để tao pha bình trà.
Bích
Hà biết Tâm Như thích uống trà. Bích Hà luôn luôn ghi
nhớ những ý thích của bạn hữu. Tâm Như hơn Bích Hà
ba tuổi nhưng hai người thân thiết với nhau từ những
ngày học ở UCLA. Những ngày thật vui, thật vội vã,
thật nuối tiếc, ‘ Mình
bắt đầu thấy sợ hãi những bước chân của thời
gian’.
Bích Hà từ trong bếp đi ra với một khay trà.
-
Mày có khách phương xa tới thăm à?
Bích
Hà đặt trà xuống bàn:
-
Không phải khách. Anh Phong, anh già của tao ở Virginia, có
job mới ở California nên bỏ đất của những người tình
để về đây.
-
Ông ấy đâu rồi? Xe đậu ngoài cửa…
-
Ông ấy đưa bà già tao đi chợ. Bà già bảo không bao giờ
bà thèm leo lên chiếc xe cục mịch như xe đò của anh
Phong. Anh Phong lái chiếc Saab của tao.
Bích
Hà gọi mẹ là bà già, nhưng Tâm Như thấy bà chưa già.
Mẹ Bích Hà có một vẻ đẹp quý phái, bà có đôi mắt
như mắt người mẫu trong tranh tố nữ của Trung Hoa. Mẹ
của Bích Hà chắc chỉ trên sáu mươi, bà là một người
có trái tim rộng lượng, lúc nào cũng trang trọng như một
người khách quý ghé thăm bạn hữu trong những chuyến du
lịch mùa hè. Bà ăn nói điềm đạm nhưng cởi mở, hành
động chững chạc nhưng thân tình.
Bích
Hà rót trà ra tách nhỏ :
-
Trà sen thật do bà ngoại tao từ Hà Nội gửi qua đấy.
Trà sen hóa học uống hắc xịt mà còn hại cho sức khỏe
nữa.
-
Bà ngoại của mày ở Hà Nội?
Tâm
Như thấy Bích Hà như một cuốn sách, mỗi trang lại có
thêm cái mới, mỗi chương lại có thêm một biến cố.
Tâm Như thích thú tìm hiểu về Bích Hà, về gia đình
Bích Hà, như một người say mê đọc một cuốn tiểu
thuyết.
-
Chắc có một ngày nào đó mày sẽ cho biết là ông tằng
tổ của mày là một vị vua nhà Lê…
Bích
Hà đưa tách trà cho Tâm Như:
-
Giòng họ tao không có ai làm lớn cả. Hình như tao có ông
cụ ngoại đậu cử nhân nên được gọi là Cụ Cử. Mẹ
tao rất hãnh diện về cái lai lịch này.
Tâm
Như nhìn Bích Hà, và chợt ghi nhận những thay đổi nhỏ
trong cách trang trí cái family room quen thuộc này. Trong
những bức hình treo trên tường có một bức hình mới.
Hình một người lính trẻ đứng bên một dòng sông. Bức
hình mờ nhạt như bị out-of-focus, nụ cười của người
trong ảnh chỉ là một vệt dài trắng xóa. Và bức tượng
bán thân của Beethoven đặt trên mặt chiếc đàn dương
cầm, mọi lần chỉ đeo cái headphone, hôm nay lại được
trang bị thêm một chiếc mũ beret đỏ. Tâm Như chợt nhớ
lại có một lần Bích Hà tâm sự:
-
Anh tao là lính nhảy dù. Qua Mỹ, anh ấy giữ mãi chiếc
mũ beret đỏ. Ông ấy dặn dò mẹ tao giữ cái mũ cho ông
ấy như của gia bảo vậy.
-
Mỗi người đều giữ một kỷ niệm…
-
Kỷ niệm của anh tao là chiếc mũ beret đỏ. Ông ấy gàn
bát sách nên đến bây giờ vẫn không có vợ…
-
Chưa có vợ?
-
Tao nghĩ tao dùng chữ ‘không’ rất chính xác. Mỗi lần
anh tao về Cali, anh ấy lại đem cái mũ beret đỏ ra đội
và ngắm mình trong gương cứ như anh chàng Narcissus vậy.
-
Tao nghĩ ông ấy không chỉ yêu một kỷ niệm mà còn hãnh
diện về quá khứ. Người ta có quyền hãnh diện với
quá khứ là cựu cái này, cựu cái kia. Ông ấy có quyền
hãnh diện với quá khứ là người lính đội mũ beret
đỏ…
Tâm
Như đặt tách trà xuống bàn, chậm rãi đứng dậy và
bước lại bên bức tường treo những khung ảnh đủ cỡ.
-
Người lính này là anh của mày phải không?
-
Ừ, hình anh Phong đấy. Hình chụp bên bờ sông Thạch
Hãn. Anh Phong bảo Thạch Hãn có nghĩa là mồ hôi của đá.
Tao thấy đó là hình ảnh của cuộc đời người lính…Mẹ
tao được điện thoại anh tao bảo về Cali, bà mang hình
đóng khung và treo ở đây. Bà cũng đem cái mũ beret đỏ
của anh Phong ra triển lãm…Tao nghĩ mẹ tao phải là một
chính trị gia, một chính trị gia giống như Bà Hillary…
Anh Phong về, anh ấy cảm động lắm, anh ấy mua tặng bà
già tao cái đồng hồ Cartier.
-
À, từ lúc nãy tao để ý không thấy bác trai đâu. Chắc
bác đi xoa mà chược?
-
Không, bố tao theo ông chồng tao qua Singapore. Ông chồng
tao điện thoại về mời,’ Bố
retired rồi, bố qua đây chơi cho nó thay đổi không khí.
Vui thì bố ở lâu,
buồn
thì bố về Mỹ’….
Tao xúi dục thêm ‘
Bố qua bên đó canh chừng chồng con hộ con…’
Tâm
Như cầm chiếc mũ beret đỏ trên đầu bức tượng bán
thân của nhạc sĩ Beethoven. Tâm Như chợt nhớ như một
bức ảnh phóng đại đặt ngay trước mắt, bức ảnh
những người lính đội mũ beret đỏ đứng giữa một
khu phố vắng tanh vào một buổi chiều mùa xuân kinh hoàng
tại thành phố Sàigòn hơn hai mươi lăm năm về trước…
Tâm
Như nhớ thật rõ theo nhịp tim đập dồn dập, Sàigòn
đang tắt lịm như một ngọn nến tàn. Chiến tranh dưới
mắt nhìn của một đứa trẻ lên mười mang những đe
dọa thật kinh hoàng. Chiến tranh đang tiến dần về thành
phố Sàigòn, đang bao quanh thành phố Sàigòn. Chiến tranh
như một đám mây đen chụp xuống một tòa lâu đài cổ
trong một cuốn phim ma quái.
Tâm
Như nhớ mãi buổi chiều hôm đó, mẹ mặc chiếc áo len
xanh cho Tâm Như, mẹ viết tên tuổi Tâm Như lên một tờ
giấy lớn gấp tư, nhét vào túi áo trước ngực có kim
băng cài giữ. Mẹ vẫy xe taxi đưa Tâm Như vào Tân Sơn
Nhất, ‘
Mẹ muốn cả
gia
đình xum họp vào lúc Sàigòn sụp đổ’. Xe
taxi bị chặn lại trước Bộ Tổng Tham Mưu. Tâm Như ngơ
ngác trước những người lính nhảy dù đội mũ đỏ.
Tâm Như nhớ mãi khuôn mặt người lính nhảy dù thật
trẻ nhìn qua cửa kính xe,
-
Thưa bà, bà nên đưa em trở về nhà. Nơi đây sắp sửa
thành bãi chiến trường.
Người
tài xế taxi hốt hoảng đuổi khách, ông ta nhảy bổ khỏi
xe và mở toang cửa sau,
-
Bà xuống đi, tôi không tính tiền xe đâu! Tôi phải trở
lại Sàigòn ngay…
Hai
mẹ con Tâm Như đứng giữa một con đường lặng câm,
với người lính bình thản, và bầu không khí chiến
tranh nặng nề đến nghẹt thở. Người lính nhảy dù trẻ
ái ngại nhìn hai mẹ con Tâm Như :
-
Bà nên đưa em về nhà ngay…
Mẹ
Tâm Như đáp thật tự nhiên, Tâm Như chưa lần nào thấy
mẹ lạnh lùng như vậy:
-Tôi
là vợ Đại Tá Thu, tôi muốn ở bên cạnh chồng tôi vào
lúc nguy khốn này. Xin anh giúp tôi và cháu gặp nhà tôi..
Người
lính dù chợt đổi sắc diện. Tâm Như tưởng như đôi
mắt sáng trưng của anh chợt mờ đi:
-
Bà và em đứng tránh dưới gốc cây này, để tôi trình
với thượng cấp của tôi .
Anh
vội vã chạy đi, và một lúc sau đó trở lại với một
người sĩ quan cũng còn thật trẻ :
-
Thưa bà, đây là thiếu úy Phan…
Thiếu
úy Phan nghiêng người chào mẹ Tâm Như:
-Thưa
bà, ông nhà đang họp trong Bộ Tổng Tham Mưu. Chúng tôi
được lệnh đưa bà và em vào phi trường di tản. Trung
sĩ Phong sẽ đưa bà và em vào phi trường. Xin bà đừng
lo, ông nhà và chúng tôi sẽ di tản sau nếu cần thiết.
Trung sĩ Phong lái xe Jeep đưa mẹ con Tâm Như vào phi trường
Tân Sơn Nhất. Tâm Như nhìn sang, thấy người lính nhảy
dù trẻ có một vết sẹo ở phía trên lông mày. Vết sẹo
như nhát dao xẻ trên những ổ bánh mì nóng Tâm Như vẫn
thường ăn vào buổi sáng mỗi ngày. Tay áo trận sắn
cao, cánh tay anh xâm hình một con chim soải cánh.
Xe
đậu giữa phi đạo hỗn loạn, trung sĩ Phong đưa mẹ con
Tâm Như đến bên một chiếc trực thăng lớn. Anh dơ tay
chào người phi công và gửi gấm:
-
Gia đình Đại Tá Thu, xin Đại úy lo giùm.
Trung
sĩ Phong giúp mẹ con Tâm Như leo lên trực thăng. Trước
khi từ giã, anh dúi vào tay Tâm Như một thanh kẹo
chocolat:
-
Chúc bà và em may mắn.
Mẹ
Tâm Như móc tờ giấy trong túi áo Tâm Như, viết vài hàng
chữ và trao cho trung sĩ Phong:
-
Nhờ anh đưa cho ông nhà tôi.
Sau
này khi gia đình đoàn tụ tại Subic Bay, ba Tâm Như kể
với mẹ,
‘ Nhận được giấy từ trung sĩ Phong, anh yên tâm vì em
và con đã di tản nên sau đó, ở phút cuối
cùng,
anh đã quyết định cùng một số chiến hữu ra đi…’
Tâm
Như và Bích Hà đang ngồi nói chuyện ngoài sân sau thì mẹ
Bích Hà đi chợ về. Bác Minh Tâm, mẹ của Bích Hà, ôm
Tâm Như:
-Tuần
trước Bích Hà xuống dưới đó chơi với cháu nên bác
không được gặp cháu. Bác cảm thấy như mất một buổi
xum họp đại gia đình. Cháu vào trong nhà để bác giới
thiệu anh trai của Bích Hà với cháu.
Ba
người cùng đi vào nhà trong. Khi đi qua phòng bếp, Tâm
Như thấy một thanh niên hai tay ôm hai túi giấy đi chợ.
Tâm Như tự hỏi,
‘ Mình xếp loại anh ta
là
một trung niên hay một thanh niên? Anh chàng chưa già nhưng
cũng không còn trẻ nữa!’
Bác
Minh Tâm nắm tay Tâm Như:
-Phong,
anh của Bích Hà đấy cháu. Còn đây là Tâm Như, bạn của
Bích Hà.
Phong
gật đầu chào Tâm Như. Phong có một vẻ gì thật quen
thuộc,
‘ Mình phải
gặp
Phong ở đâu rồi? Hay Phong giống một người nào mình
quen?’.
Tâm Như chợt để ý đến vết sẹo phía trên lông mày
phải của Phong . ‘Chẳng
lẽ anh chàng này là…? Không hiểu cánh tay Phong có xâm
hình con ó hay không?’.
Phong đặt hai túi giấy xuống bàn :
-
Mẹ tôi bảo nhà có khách. Mẹ tôi lại không giỏi nghề
nấu nướng. Bà đề nghị ra tiệm Tàu mua thức ăn về
nhà ăn cho tiện.
Bà
Minh Tâm cười:
-
Tiệm Sam Woo nấu ăn được lắm cháu. Bác nghĩ nấu nướng
ở nhà cũng chỉ ngon đến vậy là cùng…
Mọi
người vui vẻ bày thức ăn ra bàn. Khi Phong đưa bát cơm
cho Tâm Như, anh phân trần:
-
Ba tôi bảo nếu mẹ tôi nấu nướng cũng giỏi như bà
chơi mà chược thì ông là người hạnh phúc nhất trên
đời này!
Bích
Hà bênh mẹ:
-
Mẹ bỏ mà chược cũng đã hơn bốn năm nay rồi!
Bác
Minh Tâm nhìn Phong, đôi mắt bác chợt mang đầy nét trìu
mến. Bác nói thật nhỏ nhẹ, thật chân thành:
-
Từ hơn bốn năm nay mẹ vẫn ăn chay mỗi tháng một tuần.
Mẹ cầu xin Trời Phật cho Phong lấy được một người
vợ hiền. Nếu mẹ giầu, mẹ đã xây chùa, mẹ đã đúc
chuông…
Bích
Hà nắm tay bác Minh Tâm:
-
Con cũng sẽ ăn chay để cầu Trời Phật cho anh Phong lấy
được vợ.
Phong
cười lớn:
-
Cám ơn mẹ, cám ơn Bích Hà. Nhưng tại sao mọi người
đều đang đói bụng, nhìn thức ăn thì ngon mà không chịu
ăn đi. Nhà lại có khách quý, chúng ta không nên làm phiền
khách quý vì những chuyện lôi thôi của tôi…
Tâm
Như tự nhiên muốn đặt mình vào trong cuộc:
-
Tại sao anh Phong sợ lấy vợ? Tôi nghe nói một người
lính chiến không bao giờ biết sợ. Anh là người lính
dù, anh yêu cái mũ beret đỏ của anh…
Phong
quay sang nhìn Tâm Như, đôi mắt chân thật, đôi mắt tự
tin của một chiến sĩ :
-
Chuyện sợ hay không sợ là một chuyện thật dài. Tôi
mong sẽ có dịp trình bày với cô Tâm Như. Chuyện tôi
không có vợ nó không liên hệ đến chữ sợ mà nó liên
hệ đến chữ cơ và chữ duyên. Cái cơ đã đẩy tôi
chạy thục mạng trong suốt cuộc đời tôi. Ngày trượt
tú tài, tôi tình nguyện đi lính nhảy dù. Chọn lựa này
cũng chẳng liên hệ gì đến chữ sợ hay chữ không sợ.
Nó là một chọn lựa bốc đồng. Cả nhà tôi khóc như
mưa, như gió. Lính nhảy dù đánh trận quanh năm không có
thì giờ nghĩ đến chuyện lập gia đình. Tôi đi lính
đúng vào lúc chiến trường sôi động cực độ. Qua Mỹ,
tôi cắm cố đi học lại cho mẹ vui lòng. Học xong đi
làm để trả nợ. Và ngoảnh đi ngoảnh lại đã… sắp
già. Còn chữ duyên thì là tôi không có duyên với ai, hay
chưa có duyên với ai…
Tâm
Như thấy Phong thật lạ, anh nói về cuộc đời như anh
nói về một cuộc vui chơi. Tâm Như cố xếp Phong đứng
ở một khu phố vắng tại Sàigòn vào một ngày cuối
cùng trước khi sụp đổ. Phong cũng có vết sẹo ở trên
long mày phải .
‘ Phong
có
xâm con ó ở tay hay không?’.
Trời tháng ba ở Cali còn lạnh. Phong mặc chiếc áo len
rộng màu ngọc thạch. Tâm Như chợt thấy Phong thân thiết
như một người bạn cũ, một người bạn chân thành và
tận tình. Một người bạn hiểu rõ lòng ta như một thứ
alter-ego. Phong nói về Phong, như nói về Tâm Như. Tâm sự
của Phong cũng là tâm sự của Tâm Như . ‘
Mình cũng chạy hụt hơi theo cuộc đời, và bây giờ
mình
đã ba mươi lăm tuổi rồi!’.
Sau
bữa cơm trưa thật thoải mái, Bác Tâm Minh bảo bác có
tật xấu do ảnh hưởng của thực dân Pháp để lại . ‘
Bác phải ngủ trưa nửa tiếng đồng hồ thì đầu óc
bác
mới minh mẫn…’.
Bích Hà pha một bình trà mới.
-
Tụi mình ra ngồi ngoài patio nhìn tuyết trên núi cao.
Buổi
trưa tháng ba thật đẹp. Những cơn mưa vừa đổ qua
khiến bầu trời như tấm kính được lau chùi sáng
choang. Không khí thoang thoảng mùi hoa trà. Ba người ngồi
quanh chiếc bàn gỗ đặt dưới giàn hoa giấy. Bích Hà là
người yêu nghệ thuật, hay nói đúng ra, Bích Hà là người
yêu vẻ đẹp của vườn tược. Khu vườn sau nhà Bích Hà
giống như một khu rừng nhiệt đới, đầy bóng mát, đầy
cây cỏ. Màu xanh của lá khiến cho Tâm Như cảm thấy
lòng mình thật thoải mái.
Phía
sau bức tường đá xanh che chở khu vườn là những dốc
đồi ngổn ngang. Tường có treo những chậu hoa đầy màu
sắc, tô từng mảng màu rực rỡ trên nền đá sần sùi.
Xa xa là những dãy núi đỉnh phủ đầy tuyết trắng. Tâm
Như chợt hiểu tại sao tâm Bích Hà lúc nào cũng bình
yên. Thiên nhiên là bàn tay vỗ về và nâng đỡ dịu dàng
nhất. Thiên nhiên không bao giờ làm dáng nhưng thiên nhiên
lúc nào cũng đẹp tuyệt vời.
Tâm
Như chợt ghi nhận là Phong đội chiếc mũ beret đỏ không
rõ từ lúc nào. Hơn bốn mươi tuổi, Phong trông vẫn còn
nhiều nét thơ dại. Hình ảnh ngày cuối cùng ở Sàigòn
đột ngột chuyển qua lũ lượt trước mặt Tâm Như.
Những người lính dù ở gần phi trường Tân Sơn Nhất.
Những người lính thầm lặng và bình thản giữa một
không khí chiến tranh ngột ngạt. Tâm Như hỏi Phong:
-
Anh là một người lính chiến, anh hãy kể một kỷ niệm
đẹp nhất trong đời quân ngũ của anh đi. Tôi đọc
sách, thấy những người lính chiến thường nhắc lại
quá khứ của họ như nhắc về những mối tình thật
đẹp…
Phong
gỡ chiếc mũ beret đỏ đặt xuống bàn:
-
Kỷ niệm tôi không bao giờ quên được là kỷ niệm về
lần uống rượu sau cùng với các bạn đồng ngũ. Tôi
không bao giờ uống rượu sau lần đó nữa. Tôi nhớ
chúng tôi nghe lệnh đầu hàng của vị tổng thống sau
cùng đọc trên đài phát thanh. Lệnh đầu hàng như một
trái bom nổ ngay chỗ đóng quân. Chúng tôi đang ở giữa
thành phố Sàigòn thân yêu vậy mà chúng tôi vẫn cảm
thấy thật cô đơn, cô đơn như những kẻ sống sót cuối
cùng trên một hành tinh đang tàn lụi.
Tôi
nhớ anh Sáu, anh Sáu là xếp lớn, là đại bàng của
chúng tôi, anh Sáu đứng trên capot xe Jeep chỉ huy, anh nói
thật bình thản, thật gãy gọn như anh vẫn thường nói
với chúng tôi từ bao nhiêu lâu nay. Anh bảo, ‘
Vận nước có lúc thịnh,
có
lúc suy. Nhưng ngay bây giờ đây là vận mạt của tổ
quốc. Cũng đành vậy thôi !’
Cũng đành! Nghe như một tiếng thét tuyệt
vọng. Anh Sáu bảo ‘
Chúng ta hãy
uống
với nhau một lần sau cùng rồi chia tay’.
Rượu chỉ còn hai chai Martell. Anh bảo,‘
Hãy bắt chước người xưa, rượu hòa với nước, trên
dưới cùng uống’.
Rượu được hòa với nước, mỗi người múc môt ca mà
uống, như uống chính nỗi điên cuồng trong lòng mình.
Rượu nhạt thếch, nhưng rượu thật đắng cay. Thiếu úy
Hạnh uống ca rượu, rồi ngẩng mặt nhìn trời khóc nức
nở,‘Tại
sao?’.
Chính tôi cũng tự hỏi tại sao ? Và tôi, cùng đồng đội,
cùng bật khóc như Thiếu Úy Hạnh.
Rồi
mọi người chia tay sau những cái vung tay chào giã biệt.
Tôi tình nguyện lái xe đưa anh Sáu đi ‘
thăm Sàigòn của chúng ta một lần cuối cùng’,
vì tôi chẳng còn nơi đâu để về… và trời đất xô
đẩy làm sao, hai thầy trò ghé vào một tiệm hủ tiếu ở
Cầu Ông Lãnh. Một ông chủ ghe đã mời hai thầy trò
chúng tôi lên một chiếc ghe bầu chở đầy dưa hấu. Ghe
chạy ra Vũng Tàu, rồi ra khơi nơi có hạm đội Mỹ. Khi
chia tay, người chủ ghe bảo ‘
Con trai tôi cũng là lính nhảy dù!’.
Tôi không bao giờ uống rượu nữa, vì tôi không bao giờ
quên được bữa rượu ngày hôm đó…
Tâm
Như cảm thấy mình cũng muốn tâm sự với Phong:
-
Tôi cũng có một kỷ niệm về những người lính mũ đỏ.
Tôi nhớ một buổi chiều mùa xuân buồn thảm của một
ngày Sàigòn đang chờ tan rã. Mẹ con tôi vẫy được
chiếc taxi để đi tìm bố tôi. Xe bị chặn ở gần phi
trường Tân Sơn Nhất. Tôi nhớ người lính mũ đỏ nhìn
qua cửa kính xe. Anh có vết sẹo phía trên lông mày bên
phải.
LAN
ĐÀM