Đi trong màn mưa bụi mỏng
Anh về lại Phá Tam Giang
Đâu hương tóc người ngày cũ
Chân cầu nhịp sóng miên man.
Xanh bờ phi lao chắn sóng
Rì rào hát giữa trùng khơi
Lẻ loi một mình một bóng
Bãi bờ cái rét lạnh căm.
Đi trong màn mưa bụi mỏng
Anh về lại Phá Tam Giang
Đâu hương tóc người ngày cũ
Chân cầu nhịp sóng miên man.
Xanh bờ phi lao chắn sóng
Rì rào hát giữa trùng khơi
Lẻ loi một mình một bóng
Bãi bờ cái rét lạnh căm.
những hạt dẻ nổ dòn trên lửa
lách tách như hy vọng mùa đông
bầu trời cảm ơn những giọt nắng sương mù
như ta cảm ơn ngôi nhà
mọc lên từ chốn bình nguyên thầm lặng
màu xanh diệp lục chảy trong cây cỏ
và trái tim mở ra lời đầm ấm chân mây
trở về một lần ẩn mình trong lá hoa
gió thổi vào tim lời ca nồng nàn
cộng thêm tiếng suối và tiếng chim
ngày bắt đầu trên từng ngón tay tha thiết
Nếu không phải là tín đồ du lịch, chưa chắc tôi đã biết tới biển đảo Bình Ba, địa danh lạ hoắc lạ huơ, nằm ở đâu trên bản đồ Việt Nam. May sao, nhờ theo dõi thường xuyên bình luận của các “phượt thủ” trên một số diễn đàn mang, đã giúp tôi trang bị, bổ sung, thêm một số kiến thức về biển đảo trong nước. Một nơi, không chỉ nổi tiếng hoang sơ, mà còn tỏ ra hấp dẫn, quyến rũ, mọi người như đảo Nam Du, đảo Lý Sơn, đảo Phú Quý . . . đặc biệt, là đảo Bình Ba, nằm trong vịnh Cam Ranh, thuộc thị trấn Ba Ngòi, tỉnh Khánh Hòa.
Thèm chút nắng cuối đông
Vàng vai em tháng chạp
Đường nhỏ phố thong dong
Hương tóc người thơm ngát.
Nhìn chiếc lá chao nghiêng
Biết đâu là nguồn cội
Người sao mãi đi tìm
Mùa xuân trong ánh mắt.
Lê lết từng bước, gánh đôi nước thứ mười trong ngày về đến chuồng heo bên hông nhà, thì sức lực bé Liên cùng đã rã rời. Em thở hổn hển lấy sức, khỏa nước rửa mặt, đoạn vốc một bụm đưa lên miệng uống ừng ực. Ngụm nước giếng mát lạnh lên vào tạng phủ, như một chất thuốc bổ kỳ diệu, phục hồi cho em phần nào sinh lực. Em đã phải gánh nước liên tục để làm tròn công việc tắm rửa heo và quét dọn chuồng sạch sẽ mà mẹ đã giao phó. Đoạn đường lấy nước giếng không xa, nhưng bé mới 12 tuổi, thể chất gầy gò, chân tay ngắn ngủn yếu ớt, mà phải chịu đựng chiếc đòn gánh dài thòng, đong đưa cặp thùng nước nặng trĩu, trên lối đi trơn trợt quả là một cực hình. Gánh nước về, bé lại phải kỳ cọ tắm rửa cả bầy heo sáu con mập ú, rồi lại phải quét dọn chuồng sạch sẽ, gom hốt hết mớ cặn bã hôi thúi mang đổ ra cái hố sau nhà. Sau mấy giờ chật vật, bé mới có thể nhàn nhã đứng tựa vào cột chuồng heo ngắm nhìn công trình của mình, vừa thò tay vào túi lấy củ khoai luộc, bóc vỏ nhai ngon lành.
chụp bởi T.H - Viễn Đông News |
ta về ở ẩn
ta về ở ẩn lưng đồi
rạng đông bắt gặp mây trôi ngang nhà
tự tay đun nước pha trà
ngắm đào nở rộ tháng ba quanh vườn
Trao về: Bác sĩ Phạm Gia Cổn
Cứ như thông lệ hằng năm, ba anh em chúng tôi vẫn tiếp tục, luân phiên, tổ chức những buổi họp mặt dành riêng cho gia đình. Vì tình trạng nhân số mỗi ngày mỗi gia tăng theo nhịp đập của thời gian. Vì tuổi đời càng ngày càng chồng chất, nên mỗi năm, chúng tôi chỉ tổ chức được có một lần, vào đúng ngay dịp Tết nguyên đán cổ truyền của dân tộc.
dạ khúc thu-đông
mốt mai rồi lá vèo bay
để rừng hiu quạnh với ngày quạnh hiu
để em lòng luốn trăm chiều
với thu se lạnh dìu hiu phương này
để đêm khơi lửa tàn bay
bóng nghiêng với bóng vai gầy hoang vu
để ta lỡ vụng đường tu
cũng buồn theo lá mùa thu úa vàng
Đang chăm chú thêu, nghe tiếng cháu nội Ngọc Diệp reo vang trước cửa, thím Thanh ngưng lại, trễ mắt kiếng xuống, dang hai tay đón núm ruột thân yêu duy nhất của mình hun chùn chụt:
- Hôm nay con học có giỏi không?
Bé chu mỏ:
- Giỏi lắm chứ nội! Con trả bài thuộc lòng được 10 điểm nè, toán cũng 10 điểm nữa nè!
Nghe con bé trổi giọng đớt đát nhão nhoẹt, thím cưng quá mắng yêu: “Tổ cha mầy!”, đoạn thím mĩm cười cầm cái bánh cam trao cho cháu:
- Vậy thì đáng thưởng quá rồi!
Khi em là ngọn gió đi qua cuộc đời tôi. Đâu phải làn hương thịt da em một thời thiếu nữ. Đâu phải tóc hoàng kim ướp sen bao mùa tôi ấp ủ. Cái thuở tình đầu ngọt ngào màu mận chín trên cây.
Khi em là ngọn gió thì thầm nhẹ tựa sương mai. Ru tôi thức giấc giữa đêm khuya thơm vàng quả thị. Vườn cổ tích riêng mình còn không em nhỉ? Ánh mắt cô học trò hồn nhiên lấp lánh tiếng cười vui.
Thân gởi quý thân hữu,
TUYỂN TẬP 10 TáC GIẢ THƠ VĂN KỊCH KÝ ỨC đã phát hành .
Giới thiệu ra mắt tại Thư Trang Quang Hạnh , ngày 15.11.2022.
Anh em cũng có chuyển bản tin và bìa KÝ ỨC cho quý bạn, nhờ giới thiệu trên các Website Văn Hữu Vườn Tao Ngộ, Bông Tràm , Hai Bờ Giấy .... ngày 15.11.2022.
Thân nhờ giới thiệu giúp nhé. Mong các văn hữu nhiều nơi biết, và đón nhận.
Thân tình,
TM bằng hữu tác giả trong KÝ ỨC
NGÔ NGUYÊN NGHIỄM
Thấp thoáng mà đã hai mươi sáu năm trôi qua rồi đấy anh! Hai mươi sáu năm tính từ ngày ba mươi tháng tư năm bảy mươi lăm làm tiêu mốc thời gian. Hai mươi sáu năm, vào buổi sáng ngày chủ nhật, với những tảng mây màu chì đậu thật thấp, tôi xuống phố, tình cờ gặp lại tên anh trên trang báo Người Việt. Tên anh được in bằng khổ chữ thật lớn, thật nắn nót và được đóng khung lại một cách thật trang trọng. Chính anh! Phải! Chính anh! Đích thật tên anh được tô đậm ở trên đấy. Tôi sợ mình bị hoa mắt, hay bị lầm lẫn, hoặc đôi khi có sự trùng hợp về tên tuổi chăng! Tôi dơ tay lên dụi mắt, rồi cố mở to, chăm chú đọc lại thêm một lần nữa! Dưới tên anh còn ghi chú rõ ràng về địa danh cùng đơn vị mà anh đã từng phục vụ trước kia. Châu Đốc. Bệnh Viện Quân Dân Y Phối Hợp. Tôi có nghe anh nói rất nhiều về cái bệnh viện này. Đấy là đơn vị cuối cùng của đời anh trong quân ngũ.
buổi sáng đi tìm quán cà phê
ngang qua công viên phố Tàu
nắng ươm vàng cành lá
nắng đổ bóng nghiêng nghêng
tôi nghe mùa thu thật hiền
về trong hơi gió
Trôi từ bờ nguyệt lạnh
Bóng người in lẻ loi
Vườn tình tôi rụng xuống
Nửa trái sầu – mồ côi.
Trong giấc mơ hồ điệp
Cánh chim vừa bay đi
Cơn mưa rào bất chợt
Thấu thị lời tiên tri.
Thiên Cấm Sơn, Thiên Cấm Sơn
Hoa sen vụt nở giữa không trung
Đường sơn lâm leo lách với mây ngàn
Mây ngũ sắc giăng ngang trời sinh diệt
Thảo quả, trùng linh vô số kiếp
Núi ngàn xưa ẩn hiện Pháp thân.
Thiền tử, chống gậy giữa mây ngàn
Núi trăm trượng, tiếng chim vang hốc đá
Đường lên cõi hóa thân vạn ngã
Niệm Kinh Tâm, ngũ uẩn giai không
Qua đi, qua đi... cõi mây hồng
Thấp thoáng bước qua bờ sinh tử...
*Gởi Đà Lạt những ngày tháng cũ
Nghe tiếng đêm thì thầm trên rừng thông
Qua đồi phượng tím
Những chiếc lá muộn phiền vẫn thức thắp nỗi buồn vu vơ
Bay mơ hồ ngang dốc tình rong rêu năm tháng
Lấp lánh ánh trăng vàng
Có tiếng chim khắc khoải xao động mặt hồ
Tôi chậm rải đếm thời gian ngược gió.
Đâu đó trên những con đường uốn lượn dốc đồi
Bồng bềnh khói sương cổ tích
Một ngày chúng ta vô tình gặp được nhau
Đâu phải từ cái nhìn đầu tiên
Khi nhà thờ con gà
Ngân nga hồi chuông giáng sinh không dứt.
Em của tôi ơi
Tôi nhớ chiếc phu la màu vàng hoa cúc
Tôi nhớ chiếc áo choàng đỏ rực rỡ không lẫn giữa dòng người xuôi ngược
Mưa em ạ. Trời đã mưa em ạ. Lần đầu tiên: Tin Thời Tiết Không Sai! Mưa đang rơi. Chưa nhiều lắm. Mưa lai rai. Mưa rắc hạt...như người ta gieo thóc. Rằm tháng Mười, rằm Hạ Nguyên...cuối năm sa nước mắt / để bù cho hơn chín tháng nắng nôi!
Tuyết chắc cũng đang rơi. Anh không thể ra sân để nhìn núi đồi, đây, đó. Mưa êm ru, mưa không có gió. Chậu hoa hồng nở hoa đỏ...hồn nhiên. Anh nghĩ tới em, hai con mắt thật hiền, hai bàn tay mềm quệt ngang vầng trán. Mưa bây giờ là cơn mưa buổi sáng. Mưa bình minh! Anh hôn em...bàn tay!
Vấn đề dân chúng một số vùng ở Việt Nam nói ngọng đã được chúng tôi đề cập trong bài viết “Tiếng Việt Qua Ba Miền” in trong cuốn Chuyện Dài Chữ Nghĩa từ trang 194 đến trang 202. Sau đó, có vài vị quan tâm đến vấn đề này, đã đề nghị tác giả viết thêm để giải thích tại sao hiện tượng này phát triển quá nhanh và quá rộng để đến nay, gần như người trong nước Việt Nam đa số nói ngọng và viết ngọng!
Trước đây, chúng tôi biết rằng chỉ có dân một vài vùng nói ngọng; và khi họ viết ra chữ thì cũng ít sai. Nhưng hiện nay, theo dõi trên các trang truyền thông liên mạng; tình hình đã đến độ tồi tệ. Có thể, sự sai này đã trở thành tiêu chuẩn mất rồi. Không chỉ quần chúng nói ngọng, viết sai; mà cả các cơ quan công quyền, báo chí nhà nước cũng sai nhan nhản mà chúng ta có thể thấy hàng ngày. Xin đưa ra vài thí dụ với hình ảnh chứng minh như sau:
Tìm một màu xanh
ta ghì sát em
tìm mãi không ra màu xanh trên bức tranh người đàn bà nằm ngửa
chưa bao giờ ta gần em như hôm nay
nhờ những dục vọng không suy nghĩ đêm qua
lao đao trên từng vuông da thịt
rất gần em nhưng cũng rất xa đời
hình như ta nhìn mà không thấy rõ cảnh chung quanh
qua những ô cửa khác nhau có ánh sáng đủ màu
làm điên con mắt
những bạo tàn trong lối nhìn và lời nói của kẻ khác
làm ta bấn loạn
vật vờ trong thành phố mùa đông sắp tới
Giá một ngày thôi ta được sống
Ngó ta đôi mắt bạn bâng khuâng
Ta nhìn theo mãi mây dong ruổi
Phải cuối trời kia nó hoá sinh
Giá một ngày thôi ta được sống
Ngó ta bạn hỏi có kinh mang
Ta nhìn hoa rụng trong vườn vắng
Không biết hoa kia có xốn xang
Cũng chẳng biết từ lúc nào em nhỉ
Đất cũng đổi thay chao chát như người
Phố núi chìm trong cơn mưa dầm bất tận
Người trốn tìm quay quắt giữa dòng trôi.
Lòng thao thiết trên dốc tình vẫy gọi
Những con đường Đà Lạt hóa thành sông
Nóc nhà thờ con gà im tiếng gáy
Chúa lạc loài trên thập giá buồn không?