Hơn 20 năm rồi, ta vung bút Ziao Chỉ.
Một vài lần, có thể đếm với ngón tay, ta được tha nhân thực sự đọc, cho ta ít thời giờ.
Có thể nói : đó là tình cuối cùng, niềm an ủi lớn nhất đối với ai tưởng mình là nhà văn.
Xin cảm tạ, người ơi. Dù chưa chắc gì ta xứng đáng.
Văn chương, xét cho cùng, chỉ thế thôi ? Hè hè…