văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Wednesday, May 8, 2013

PHAN HUY ĐƯỜNG * Lang thang chữ nghĩa

Cầm bút

Hơn 20 năm rồi, ta vung bút Ziao Chỉ.
Một vài lần, có thể đếm với ngón tay, ta được tha nhân thực sự đọc, cho ta ít thời giờ.
Có thể nói : đó là tình cuối cùng, niềm an ủi lớn nhất đối với ai tưởng mình là nhà văn.
Xin cảm tạ, người ơi. Dù chưa chắc gì ta xứng đáng.
Văn chương, xét cho cùng, chỉ thế thôi ? Hè hè…

TƯỜNG LINH * Cổ Tự


Con quỳ trước điện nghe kinh
Nhỏ nhoi một chấm nhân sinh tìm về
Mịt mù Tây Trúc cội quê
Thì xin quét lá bồ đề tịnh viên

Bồng lai nước yếu ngăn thuyền
Đành mang áo vá trích tiên cõi người
Thơ nghiêng phía khóc hơn cười
Buồn Chân, níu Ảo buốt mười ngón tay!

Con về góp khói hương bay
Chờ chuông cổ tự cuối ngày vọng thanh
Và quên, dù bại hay thành
Còn đêm đầy gió trăng lành xưa sau

Bụi trần hạt khổ, hạt đau
Hạt thinh lặng ghép theo màu thời gian
Sông mê bờ ngập, sóng tràn
Lời kinh chở ý đạo vàng gọi ai
e

HUY PHƯƠNG * Tiếng Chim Buổi Sớm

Ngày bị đày ra tận Hoàng Liên Sơn, “lán” tù tôi ở bên một dòng suối nhỏ, đầu “lán” có một cây rừng, đến mùa hè hoa nở đỏ. Buổi sáng, tôi thường thức giấc sớm, nghe có con chim lạ đến hót những tiếng líu lo ở trên cành. Tôi nằm yên, quên hết phiền muộn, tận hưởng những âm thanh tuyệt diệu, âm thanh đầu tiên của một ngày. Để sau đó, không bao lâu, là tiếng kẻng tù gắt gỏng nổi lên giữa buổi sớm mai, bắt đầu một ngày lưu đày khốn khổ.

NGUYỄN ĐỨC NHƠN * Độc ẩm





























Trăm năm thân thế bóng tà dương…”
 Nguyễn Bá Trác
 
Này bằng hữu
Đêm nay
Ta uống rượu
Uống một mình
Dưới bóng trăng suông
Ta cũng biết
Người xưa Từng uống rượu
Uống một mình
Dưới bóng tà dương
 
Thương tuổi trẻ
Đã một lần gục ngã
Giờ tóc râu
Bạc trắng như sương
Ta cũng muốn
Quay lưng chào sự thật
Nhưng
Quay bên nào
Cũng chạm
Nỗi đau thương!!!…
 
Nguyễn Đức Nhơn

VŨ HOÀNG CHƯƠNG * Nỗi Buồn ông Núi
















Ta đến nhân gian lạ cõi bờ
Này sông lưu lạc, núi chơ vơ
Nỗi buồn sông núi, ai người biết
Máu cũng chưa hề rỏ phím tơ

Non khóc mùa xuân nước đợi thuyền
Ôi, non tàn cục! nước vô duyên
Sóng bao giờ nhỉ, chèo thi bá
Rừng trọn đời thôi lệ đỗ quyên

Vụt sáng đêm nao lối thệ nguyền
Hồn say thông cảm ý sơn xuyên
Hương xưa khoảnh khắc về tươi ngọn
Nhạc mới vang dòng một kỷ nguyên

Cho ngọn núi, dòng sông từ đó
Hương ngàn xưa bén nhạc ngàn sau
Riêng ta, mười ngón thơ còn đỏ
Lòng Trích Tiên còn vạn kiếp đau


VŨ HOÀNG CHƯƠNG






















PHAN TẤN HẢI * Chàng, Nàng và Buổi Chiều

 
Có một sợi tóc bạc lấp lánh bên trái màng tang của nàng. Chàng đoán nàng không nhìn thấy khi soi gương sáng nay. Chàng cũng không muốn nói, nhưng tự nhiên thấy hơi xót xa. Có thể chàng cũng có vài sợi bạc mà nàng nhìn thấy và chẳng hề hở môi. Đôi mắt nàng cúi xuống, tay vẫn cầm muỗng khuấy ly cà phê. Chàng ngả người ra, chân chạm chiếc va ly nhỏ của nàng. Còn hai giờ nữa mới tới chuyến bay của nàng.

“Anh lúc nào cũng tôn trọng em. Trước kia, bây giờ và mãi mãi sau này.”

SƠN NAM * Một cuộc biển dâu


Linh đinh bèo nước biết về đâu ?
Ðậu bến An Giang thấy những rầu,
Bảy Núi mây liền, chim nhíp cánh,
Ba dòng nước chảy, cá vênh râu.
Có rau nội quạnh, dân xanh mặt,
Không trái bần khô, khỉ bạc đầu...
Cử nhơn PHAN VĂN TRỊ

Monday, May 6, 2013

PHAN BÁ THỤY DƯƠNG * Thy An: người hơn 40 năm làm thơ, yêu đời và yêu người.


Thy An tên thật là Nguyễn Thế Tài, sinh năm 1952.
Anh xuất thân trường Pháp tại Việt Nam, tốt nghiệp ngành khoa học tại Âu châu và cư ngụ tại Bỉ quốc. Thy An cho biết anh rất yêu thích thi ca và văn chương Việt Nam ngay từ khi còn bé.

VÕ THẠNH VĂN * Mắt Môi Tứ Đại Phong Nhiêu











































Vì đâu duyên hợp duyên tan
Mây đen chứa nước – Mây vàng ngậm sương
Vì đâu ráng tía man mường
Bởi chưng băng tuyết vô thường vẫn rơi

Tấm thân tứ đại tuyệt vời
Mi vồng thác trút – Mày ngời mây sa
Lầu ngực đá – Tháp cổ ngà
Mắt trôi thu rụng – Tóc là sương buông

Thịt da địa chấn nực cuồng
Tay khung nhật nguyệt – Chân lồng biển khơi
Ngón thon nà nuột tuyệt vời
Móng rêu cong vút nối trời tuyết đông

Gót son diệu pháp phiêu bồng
Môi trào phún xuất – Miệng nồng diệm sơn
Tóc bay vai ngọc mây vờn
Ửng phơi hồng thạch phân vân cội nguồn

Đôi tay sen búp nhụy hồng
Chải bung liễu lục – Chuốt lồng mây xanh
Đêm gầy phong lạp mong manh
Đếm duyên tan hợp – Kết vành hợp tan



TRẦN TUẤN KIỆT * Khi nàng đến





































NGUYÊN KHAI
Rượu đắng cho thơ buồn đậm lại
Rượu cay chưa đủ lãng quên đời
Đêm sâu chưa hết tình tri kỉ
Trăng tàn cho má thắm đào phai
Người đến rồi đi trong phút chốc
Yêu thương chưa ấm một bàn tay
Thế sự đa đoạn tơ chỉ rối
Sắc đẹp thiên nhiên đẹp tuyệt vời
Canh dài rượu hết cạn ly bôi
Gió lùa như bước em qua cửa
Để lại không gian một mảnh đời

Năm tháng già theo tuổi tác già
Chuyện đời mỗi lúc mỗi phôi pha
Chút tình chưa tạ người tri kỉ
Đã thấy hoàng hôn gió bụi mờ
Lâu rồi không hớp rượu nồng cay
Bạn ở bên trời bạn tỉnh say
Thân như khúc gỗ còn trơ gốc
Mà vẫn già thêm chuyện trẻ trai
Thâu đêm ngồi viết bên đèn sáng
Bút mực trào ra tựa lệ người
Em bước trong thơ êm ả quá
Mơ hồ như giấc mộng vàng rơi !