Thursday, May 23, 2013
TRẦN YÊN THẢO & LÂM HOÀNG LÂN * lộ tuyến Bắc của con đường tơ lụa Chương V.
Rời
Đôn Hoàng ra Hán Ngọc Môn Quan đi về phía Tây Bắc, qua
Tây Châu, Yên Kỳ, Hán Luân Đài rồi đến Sơ Lặc. Tức
từ phía Đông bồn địa Tháp Lý Mộc đi giữa lòng bồn
địa về phía Tây. Đó là Lộ tuyến Bắc của “Con
đường Tơ lụa”.
Tháp
Lý Mộc là bồn địa nằm sâu trong đất liền lớn nhất
Trung Quốc và nổi tiếng nhất Thế Giới. Bồn địa cách
Bắc Băng Dương phía Bắc và Thái Bình Dương phía Đông
mỗi bề 3.800km. Cách Ấn Độ Dương phía Nam 2.200km, có
tổng diện tích 53 vạn km2. Đó là bồn địa khép kín và
hoàn chỉnh nhất. Phía Bắc có Thiên Sơn che chắn, phía
Nam có núi Côn Luân và núi A Nhĩ Kim. Núi bao quanh bồn địa
cao từ 4.000 tới 6.000m so với mặt biển.
BÙI NGỌC TUẤN * Tại sao tôi thích truyện Kiều
(bài
nói chuyện trong buổi giới thiệu bản dịch Kim Vân Kiều
Truyện của Thanh Tâm Tài Nhân của GS Đàm Quang Hưng –
St. Paul, Minnesota May 18, 2013)
Mấy
tháng trưóc khi giới thiệu thơ Cung Trầm Tưởng cùng quý
vị, tôi đã nói rằng: “Chúng ta may mắn nói tiếng Việt
Nam, bởi vì tiếng Việt đơn âm và giầu thanh điệu.
Những nguyên âm với 5 dấu giọng; Sắc Huyền Hỏi Ngã
Nặng, một âm tiếng chẳng những thay đổi ý nghĩa mà
còn chuyển nhạc điệu. Tiếng Việt lại còn giầu trong
cách diễn tả, cùng một ý mà có nhiều cách diễn tả
khác nhau, bằng nhiều tĩnh tự khác nhau, mang theo những
âm điệu khác nhau, gợi lên những hình ảnh khác nhau và
cũng vì thế mang nhiều cường độ khác nhau. Những chữ
kép còn hoán chuyển vị trí, gợi lên những ý tình,
những cung bậc khác nhau, như thiết tha và tha thiết, say
đắm và đắm say, ngơ ngẩn và ngẩn ngơ, quên lãng và
lãng quên, ai dám nói rằng cảm thông đồng nghĩa với
thông cảm. Đổi dấu giọng lại cũng đổi hẳn nghĩa,
ví dụ: ngơ ngẩn và ngớ ngẩn, Thẩn thơ và thẫn thờ
…
HOÀNG TRÚC LY * nằm mộng thấy nữ sinh
tặng
HOA của trăm hoa
Ta từ giấc mộng bước gần em
Đường phố đầy trăng hay mặt trời chìm
Ô hay con gái bay nhiều quá
Hai cánh tay mềm như cánh chim
Như cuống của hoa như cội của cành
Em đến bao giờ là em của anh
Thôi đã vô cùng cô liêu bóng cả
Như chim xa rừng tội nghiệp rừng xanh
Tuyệt mù giấc mộng mỏng như sương
Vai áo hào hoa tê tê bụi đường
Ra đi ta đắp lên sông núi
Trời rộng sông dài nỗi nhớ thương
Ta từ giấc mộng bước gần em
Đường phố đầy trăng hay mặt trời chìm
Ô hay con gái bay nhiều quá
Hai cánh tay mềm như cánh chim
Như cuống của hoa như cội của cành
Em đến bao giờ là em của anh
Thôi đã vô cùng cô liêu bóng cả
Như chim xa rừng tội nghiệp rừng xanh
Tuyệt mù giấc mộng mỏng như sương
Vai áo hào hoa tê tê bụi đường
Ra đi ta đắp lên sông núi
Trời rộng sông dài nỗi nhớ thương
NGÔ NGUYÊN NGHIỄM * Nghiêu Minh. cuộc phiêu hốt tang bồng của kẻ lãng tử tài hoa
Tiểu
sử văn học: NGHIÊU MINH
-
Tên thật: Nguyễn Văn Minh
-
Các bút hiệu khác: Đặng Thiên
Gia Hộ,
Lê
Cần Sơn, Mạnh Thần
-
Sinh 1944
-
Quê quán: 18 Thôn Vườn Trầu, Gia Định
-
Hiện cư ngụ: Maryland, Hoa Kỳ
Tác phẩm đã xuất bản:
-
Khóc Trên Đường Đi, Hát Trên Đường Về (tập nhạc
1984)
-
Trăng Mật (thơ 1992)
-
Chợ Trăng (tập nhạc 2000)
-
Dấu Xưa (thơ 2002)
-
Mẹ Thường Hằng (thơ song ngữ, 2005)
-
Thiền Trong Cõi Tục (thơ 2013)
Wednesday, May 22, 2013
NGUYỄN AN BÌNH * buổi sáng một mình
Tháng
5/2013
| Buổi sáng một mình bên ly phê đá - hẹp phố phường xe tấp nập bon chen - người mãi ngược xuôi dòng đời hối hả - cuốn nỗi buồn vui cay đắng sang hèn.
Buổi
sáng một mình ngang qua phố nhỏ - lòng hẹn lòng bao
chuyện cũ quên đi – sao bất chợt nhìn chùm hoa mới
nở - Nỗi xuyến xao theo cánh nhớ quay về.
Buổi
sáng một mình ngắm con sông chảy - chuyến phà xưa đưa
người biệt phương nào – cây cầu mới níu đôi bờ
gần lại - nở vô tình đánh mất chốn tìm nhau.
Buổi
sáng một mình lang thang vô định - bạn bè dăm thằng
đứa nhớ đưa quên - đứa tha hương đứa đơn côi
huyệt lạnh - đứa lại sống mòn quên mất tuổi tên.
Buổi
sáng một mình tìm quanh tìm quẩn - phố lạ quen nay
bỗng vút cao tầng - lạ gì đâu chút thường tình nhân
thế - người tìm người hoài vọng cả trăm năm.
Buổi
sáng một mình thong dong đến lạ - giọt cà phê sao
đắng miệng ngọt lòng – Trò dâu bể một đời xem
không hết - cười cợt tình,cười số phận long đong.
|
NGUYỄN AN BÌNH * nhà có hoa mimosa vàng
Đinh Cường |
Tôi
đi qua khu chợ bán rau cải để đến nhà Kiệt như đã
hẹn. Buổi sáng Đà Lạt se se lạnh sương vẫn chưa tan
hết, những sọt rau xanh tươi được các nhà vườn
chuyển tấp nập ra vào khu chợ, xen lẩn tiếng ồn ào
bán hàng, trả giá tạo một khung cảnh mua bán náo
nhiệt.Quấn lại chiếc khăn len mỏng cho đở lạnh, Tôi
bước lên mấy bậc thang ở cuối chợ rau len qua một
ngách nhỏ là qua một con phố khác. Ở Đà Lạt phố xá
thật lạ, khi lên cao khi xuống thấp, có chổ chỉ cần
qua vài bậc thang ngắn là có thể ngoặt qua một khu phố
khác, không khí mới ồn ào ở nơi nầy thì lại yên ắng,
vắng vẻ ở nơi khác ngay.
HẢI PHƯƠNG * em và thơ
HẢI
PHƯƠNG
|
viết
cho Queen
từ
khi yêu em ta mất hết trí khôn - từ khi vào thơ ta giàu
thêm tưởng tượng - em và thơ trộn lẫn trong đời -
em là thơ là xương là máu - là kỷ niệm là lâu đài
là tình ái - là mây bay là cỏ rối quê nhà - là bè
bạn cùng cây trụ đèn ở lại
từ
khi yêu em ta không còn trí nhớ - từ khi vào thơ ta lạc
giữa cung đình - ngôn ngữ mới không còn mùi vị nữa
- ôi, thênh thang thạch động bướm hoa vàng!
từ
khi yêu em ta là người điên - từ khi vào thơ ta là
loài ốc biển - hát ngu ngơ trên bãi cát xa miền - nghe
sóng vỗ mùa đông con triều dâng nước lớn
từ
khi yêu em ta bỏ xứ ra đi - từ khi vào thơ ta là người
lưu lạc - ta lang thang trên đỉnh núi mù sương - vào
rừng cấm tìm giống nòi thuở trước - đã đọa đày,
đã tai họa … ngàn năm
ta
lạc vào thơ - ta yêu thơ mãi mãi - ta lạc vào em -
xanh biếc một trời riêng.
ở
san jose - Apr.1991
|
LÊ XUYÊN * Chú Tư Cầu [tiếp theo]
...
Tư Cầu đến ngồi bên cạnh Phấn :
- Thì xong xuôi y như kế tụi mình bàn nhưng chưa biết màn sau thế nào...
Phấn cười nói:
- Thiệt hồi nãy nghe lõm anh nói phách với thằng Năm Sún tức cười muốn bể bụng !
Tư Cầu xẻn lẻn :
- Ậy, thì người ta cũng học mót ở sách của em đó !
- Học cái khỉ gió chớ học gì kỳ vậy! Anh thiệt còn hơn quỷ chúa...
Tư Cầu xích lại ôm siết lấy cô ta :
- Thôi chớ bộ tính ngồi nói chuyện khan hoài sao !... Tụi mình phải đi trước chớ !
Phấn xô anh ta ra :
- Đồ mắc dịch nà ! Kỳ quá !
- Đó coi lạ không ! Con nầy thiệt rắc rối, sao hôm trước hổng làm ơn "kỳ" dùm một chút cho người ta nhờ !
- Thì xong xuôi y như kế tụi mình bàn nhưng chưa biết màn sau thế nào...
Phấn cười nói:
- Thiệt hồi nãy nghe lõm anh nói phách với thằng Năm Sún tức cười muốn bể bụng !
Tư Cầu xẻn lẻn :
- Ậy, thì người ta cũng học mót ở sách của em đó !
- Học cái khỉ gió chớ học gì kỳ vậy! Anh thiệt còn hơn quỷ chúa...
Tư Cầu xích lại ôm siết lấy cô ta :
- Thôi chớ bộ tính ngồi nói chuyện khan hoài sao !... Tụi mình phải đi trước chớ !
Phấn xô anh ta ra :
- Đồ mắc dịch nà ! Kỳ quá !
- Đó coi lạ không ! Con nầy thiệt rắc rối, sao hôm trước hổng làm ơn "kỳ" dùm một chút cho người ta nhờ !
VĂN QUANG * cả ba anh cùng chết dở
“Kinh tế khủng hoảng, lạm phát tăng, thu nhập giảm, nhiều người dân đang phải đối mặt với những bài toán đau đầu của cuộc sống.”
Thưa bạn đọc, đó là diễn đàn của một tờ báo mạng ở VN mở ra cho mọi người dân được góp ý về những suy nghĩ thật nhất của mình trong cuộc sống hiện nay, qua đó cùng tìm ra những giải pháp để vượt qua giai đoạn khó khăn này. Có thể nói đó là một vấn đế gai góc nhất tùy theo hoàn cảnh của mỗi người. Tất nhiên ở đây, không dám kể đến những ông bà tỷ phú, những đại gia và những vị có chức có quyền hét ra lửa mửa ra... đô la. Chỉ kể đến 90% số người dân VN từ hạng đủ ăn đủ mặc trở xuống đến đám “thứ dân” rách như tổ đỉa hoặc gần như tổ đỉa.
Khi mà câu ca dao thời đại: Tiền là Tiên, là Phật/ Là sức bật tuổi trẻ, là sức khỏe tuổi già/ Là đà cho danh vọng/ Là lọng của nịnh thần/ Là cán cân công lý/ Tiền là hết ý... trở thành mục đích của đời sống, là một thứ “lý tưởng thật” để tôn thờ thì luân lý đạo đức và liêm sỉ trở thành vô nghĩa, không có trong từ điển VN.
Subscribe to:
Posts (Atom)