văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Wednesday, August 28, 2013

TRÚC THANH TÂM * mùa khai trường


Mùa thu nắng sớm anh theo gió
Thổi mát lòng em, buổi đến trường
Trưa về anh hóa thân chiếc nón
Để giữ riêng mình một chút hương !

Áo trắng, đường hoa bay ngược nắng
Vạt tóc mây trôi, ngẩn ngơ tình
Anh gởi hồn anh vào trong tóc
Bài học đầu, tập giấy trắng tinh !

Thầy cô, bè bạn, trường lớp cũ
Chỗ ngồi, cửa sổ với tiếng chim
Náo nức khai trường, hồi trống giục
Một thuở học trò, anh gởi em !

TRÚC THANH TÂM
     ( Châu Đốc )

Thursday, August 22, 2013

BÙI BẢO TRÚC * đặc sản



 
Bạn ta,
Tôi không thích chữ "đặc sản", vì danh từ này, từ nhiều năm nay, đã bị đem ra dùng một cách hết sức bừa bãi ở trong nước cũng như ở những nơi ngoài Việt Nam.
Thí dụ mấy tiệm ăn ở Mỹ thì không thể dùng hai chữ "đặc sản" với những món trong thực đơn của tiệm. Món bánh tôm với khoai mua ở chợ Mỹ, tôm từ Louisiana, rau thơm của Florida chở lên thì làm sao có thể gọi đó là đặc sản Hà Nội được?
Phải là sản phẩm đặc biệt của một vùng nào đó mà những nơi khác không có thì mới có thể gọi là đặc sản. Cam Bố Hạ, nhãn Hưng Yên, cá rô Đầm Sét, bưởi Đoan Hùng, mận Đà Lạt… Ở Mỹ thìlobster của Maine, clam chowder của San Francisco… thì mới là đặc sản.

Wednesday, August 21, 2013

TƯỜNG LINH * Cảm bút



      Thân gởi Thụy Dương và các bạn 
      ở xa ghi nhớ sâu sắc nghĩa tình.
    

     

     Tớ tưởng “đi” rồi lại chẳng “đi”
     Chưa đi thì ở bận lòng chi
     Mắt đau dai dẳng lơ thi phú
     Bệnh hại giằng co mặc thị phi
     Cấp cứu bao cơn tình chửa đáp
     Lâm sàng mấy bận nợ còn ghi…
     Kiếp người tứ khổ qua gần đủ
     Thương vợ con và bạn cố tri!

     Sài Gòn, Thu Quý Tỵ - 2013

      TƯỜNG LINH

NGUYỄN AN BÌNH * nhớ mùa dâu HẠ CHÂU

Bạn tôi, Việt kiều Mỹ mới về thăm quê sau hơn 30 năm ở xứ người. Hồi còn ở Việt Nam đi học chung tôi và nó thân nhau nhất, chẳng là tôi và nó đều có máu văn nghệ thích làm thơ thẩn, thường gởi bài đăng báo ở Sài gòn. Mỗi lần có bài đăng thích lắm, mua báo về cắt dán vào một cuốn sổ lâu lâu lật ra xem. Lên đại học tôi thi vào sư phạm còn nó học luật. Sau giải phóng nó và gia đình theo ghe đánh cá của người cô vượt biên ra nước ngoài rồi định cư ở Mỹ. Mất liên lạc nhiều năm, tôi cũng đổi chổ ở mấy lần, vậy mà tháng vừa rồi không biết nó lần ra số điện thoại của tôi từ đâu điện cho tôi hay tháng sau sẽ về Việt Nam. Gặp nhau mừng đến phát khóc.

Tuesday, August 20, 2013

TRÚC THANH TÂM * bông hồng cho tình yêu


Khi trái đất chưa có ngày tận thế
Những thiên tai cứ dai dẳng, bủa vây
Ta được sống trong những người đang sống
Biết khổ đau, biết hạnh phúc từng ngày !

Thương đất nước theo bốn mùa thay đổi
Đường ta đi nhiều ngã rẽ, trái ngang
Yêu để nghe trái tim mình trăn trở
Đối diện đời qua hai mặt nhân gian !

Bao nỗi sầu còn đậu trên ánh mắt
Nghĩa nhân ơi, sao rút ván qua cầu
Ai cũng có trái tim thời bồng bột
Chút sai lầm dẫn tới chuyện bể dâu !

Em nghĩ gì khi mưa chiều chợt đến
Tuổi thanh xuân trong nắng sớm mai hồng
Yêu cho đi, nhận về từ phía khác
Loay quay hoài chưa hết một khúc sông !

Tiếng vạc kêu đêm chạnh lòng khắc khoải
Vui ngắn thôi mà buồn lại quá dài
Khi nước mắt làm luân hồi cuộc sống
Sự tái sinh hòa nhịp chốn trần ai !

Ta với em còn niềm tin thắp sáng
Hãy nuôi tình và trân trọng, em ơi
Yêu để thấy thế gian nầy nhỏ lại
Và một người chỉ nhớ một người thôi !

Mùa Vu Lan - 2013

TRÚC THANH TÂM

TIỂU TỬ * đèn trung thu


            Sàigòn đang vào Tết Trung Thu. Sàigòn, bấy giờ đã được đổi tên. Cũng đúng thôi ! Bởi vì “nó” không còn giống cái “Sàigòn” của thời trước, cái thuở mà mỗi món vật mỗi con người đều được nhận diện một cách trung thực, cái thuở mà tiếng nói chưa bị thâm nhập bởi những “mỹ từ... dao to búa lớn”, cái thuở mà tình cảm còn thật là tràn đầy... Cái tên mới của Sàigòn có hơi... dài, nên sau này, người ta chỉ còn gọi là “thành phố”, vừa ngắn gọn lại vừa hợp... thời trang !

NGUYỄN AN BÌNH * ĐÀ LẠT những mùa hoa





































Đà Lạt mùa nầy chợt nắng chợt mưa
Hoa vẫn nở cho lòng đầy sắc nhớ
Dã quỳ vàng cả triền dốc mộng mơ
Đổ quyên đỏ thắm tình yêu một thuở.

Sáng chủ nhật em dịu dàng xuống phố
Màu áo ai ngan ngát cả đồi nương
Hương thạch thảo theo em đi thánh lễ
Tiếng chim gù gọi bạn chót tháp chuông.

Em bé nhỏ như tường vy cánh mỏng
Chùm ti gôn lướt nhẹ tuổi xuân thì
Mimosa vàng nhẹ rơi rơi trước ngỏ
Tôi ngập ngừng không nở bước chân đi.

Em mộng mị bên Suối Vàng Suối Bạc
Mắt mơ màng soi bóng nước Tuyền Lâm
Hoa phượng tím rủ ve về ca hát
Tôi gởi tình theo mây núi Lang Biang.

Đà Lạt mùa nầy chiều sương thấm lạnh
Chiếc khăn quàng hồng phớt nụ hoa đào
Tôi cứ ngỡ em là nàng công chúa
Ngủ trong rừng đợi hoàng tử hôn nhau.

Hoa tầm xuân mang hai màu thương nhớ
Ép vào lòng em giữ khéo giùm tôi
Mai xa xứ có lên ngàn xuống chợ
Để tìm nhau dẫu cuối đất cùng trời.

Em lạc mất giữa ngàn hoa Đà Lạt
Đem theo tình tôi gởi tiếng thông reo
Con ngựa trắng trên đồi Cù gặm cỏ
Suốt bốn mùa ánh mắt vẫn trong veo.


Thơ TRẦN TUẤN KIỆT


BÊN SÔNG TRẦN GIỚI
Non thần xa cách ngàn xưa
Hạc về gợi tiếng sầu đưa muôn trùng
Bến bờ sóng lớp mênh mông
Trăng khuya vàng rụng mấy tầng trời xa
Con thuyền giọng hát đêm qua
Ngở như Thần Hạc ngân nga giữa trời
Giòng sông chảy lạnh về khơi
Mộng trường sinh cuộn bến đời ngược xuôi


GIẢI LỤA ĐIỀU
Thắt lưng với giải lụa điều
Nàng trơ vóc hạc bên triều thanh thiên
Trời cao bồng đảo nổi lên
Nhân gian từ đó xa miền thái hư
Mây giăng hải đảo xa mù
Đỉnh non trường tại thiên thu hiện hình



Friday, August 16, 2013

VÕ THỊ ĐIỀM ĐẠM * Thiên Thanh


Mến tặng các anh Ch. K22 Thiết giáp, D. K26 Không quân, T. K22 Hải quân trường Võ Bị Đà Lạt với lòng kính trọng và khâm phục những người con đất nước đã chọn binh nghiệp làm con đường tranh đấu cho một Việt Nam tự do, độc lập.

Ngày bao hùng binh tiến lên
Bờ cõi vang lừng câu quyết chiến
Bước oai nghiêm theo tiếng súng đi tung hoành.
Quân Việt Nam đi hồn non nước xây thành.
Ngày 08.01.73

Thiên Thanh ơi!
Bốn ngày em xa TT, em có nhiều chuyện để kể lắm, nhiều quá em phải ráng sắp xếp từ lúc lên xe đi Đà Lạt, làm dâu phụ cho chị Hồng con bác Công. Ba Má đâu muốn cho em đi xe đò, Ba gởi em cho Chú Hoàng, xe chú chỉ có chín chỗ ngồi, chỉ đưa khách quen biết, lâu lâu mới chạy một lần, khi cần giao hàng. Khách trên xe hôm đó chỉ có 7 người, hình như toàn là công chức hay nhân viên gì đó. Có mình em là nhỏ nhất. TT biết không, bác Công này dị hợm lắm, chị Hồng có nhiều bạn mà bác cứ viết thư xin phép Má cho em lên nhà bác dự đám cưới, bốn cô dâu phụ, thấy mà mệt luôn. Bây giờ em mới hiểu. Má em và bác Công muốn tạo cơ hội cho em quen anh Chỉnh đang học Chính Trị. Hai bà Má đâu có biết là anh Chỉnh đang quen thân với một chị học ở Sư Phạm Đà lạt, còn em thì có mộng đi du học ở Canada. TT thấy hai bà má lo xa quá hở? Hèn gì Má cho phép em nghỉ học đi Đà Lạt đại diện gia đình dự đám cưới chị Hồng mà em không thân lắm.

HUY PHƯƠNG * thời gian



Đi Houston một tuần lễ trở về, buổi sáng mở cửa vườn sau, thấy một điều khác lạ: cây lựu tươi tốt, trái đã lớn trông thấy rõ.

Nhiều sự vật gần gũi với chúng ta hàng ngày, thường chúng ta không để ý, nhưng những lúc ở xa về, qua một thời gian, sự khác biệt thấy rõ. Mẹ bây giờ già hơn nhiều năm trước, cha yếu hẳn, chỉ còn đi những bước chậm chạp trên gậy chống. Những đứa cháu năm nào đang còn ẳm ngữa, mùa hè này có cháu vừa làm lễ tốt nghiệp đại học, có đứa vừa làm lễ đính hôn.

Năm sáu năm không gặp, thằng bạn cũ vừa ra phi trường đón, tóc đã bạc nhiều, nói năng không con rổn rảng như xưa. Hỏi đến con cái bạn, phần đông đã đi xa, chỉ còn hai vợ chồng bạn trong cái tổ trống hoác, chẳng nghe được một tiếng cười.

Trong cuốn sổ điện thoại, nhiều cái tên không còn dùng đến, cũng không buồn gạch bỏ, vì họ đã qua đời.

Tất cả đã bỏ chúng ta ra đi, rồi chúng ta cũng vậy.
Trước hết là cha mẹ, bạn bè xa gần, sau là cái răng cái tóc cũng đang lần lượt bỏ chúng ta ra đi. Răng đã rụng nhiều, mỗi năm mỗi vắng, tóc thi nhau rời da đầu, chỉ còn lơ thơ mấy cọng làm cho đầu mỗi ngày mỗi hói. Tuổi trẻ, sinh lực dần dần không còn gần gũi với chúng ta nữa. Không soi gương, cũng thấy mình già. Mỏi mệt, hư hao thấm dần trong cơ thể.

Ở gần, nó đi rất chậm. Bất chợt quay lại, thấy bước nó đi rất nhanh.
Đó là thời gian!