Sau tháng Tư 1975, tôi có dịp gặp gỡ các văn nghệ sĩ từ miền Bắc vào Nam. Những cuộc “gặp” lẫn “gỡ” này, cái đinh đóng vô đầu, vui ít buồn nhiều. Vui, là gặp được những người mình từ lâu mong đợi gặp. Lại khá bàng hoàng khi đụng phải những nhà văn nhà thơ từng là các tác gia được “vang bóng một thời”, nay trở thành những cán bộ tuyên truyền, “Nói mãi không thôi những điều dân miền Nam nghe muốn ói”.
Sunday, April 15, 2018
KINH DƯƠNG VƯƠNG ** Chuyện viết trong phòng the
Tranh Hồ Hữu Thủ |
Suốt cả ngày dọn dẹp khu vườn căn nhà mới dọn về mệt đừ, ăn cơm tối xong, vợ chồng Hưng quyết định đi ngủ sớm.
Thói quen của Hưng mấy chục năm nay là trước khi ngủ anh sè sẹ luồn tay vào quần vợ nựng cô bé một tí rồi bàn tay lần lên vùng bụng dưới xoa nhẹ nhẹ, đến rốn, dùng ngón út ngoáy nhẹ một vòng và ấp bàn tay lên bầu vú cho vừa đủ ấm xong mới se phơn phớt đầu vú cho hơi cương lên. Hưng rút tay ra, kéo bàn tay vợ ấp lên chỗ xương chấn thủy mình. “Như vậy anh mới yên tâm ngủ ngon”, Hưng vẫn nói với tôi như vậy và khi nào tiếng ngáy của Hưng vang lên tôi có thể rút tay về. Đêm nay “thủ tục” đã xong, tôi chờ nghe nhưng điệu hò “kéo gỗ đêm khuya” trỗi lên. Tôi rút tay, trở mình.
DIÊN NGHỊ ** Đọc “Vu Vơ Cùng Ngày Tháng” thi phẩm thứ 9 của TRẦN THIỆN HIỆP
Hành trình đời sống con người chuyển dịch theo bước đi tập tểnh, đến trưởng thành vững chắc trên đôi chân mình. Cuộc đi - ước vọng vươn tới - Đi cho biết đó biết đây. Đường đi càng dài, càng nhận chân sức mạnh tự thân, niềm tin hiện hữu.
TIỂU TỬ ** Nói Láo
Ai cũng biết " Nói Láo " là gì, mặc dầu trong quá trình học nói chẳng có thầy nào hay sách vở nào dạy " Nói Láo ". Vậy mà sao con người biết nói láo ? Nhỏ nói láo theo nhỏ, nghĩa là có phần vô tư. Lớn nói láo theo lớn, nghĩa là có suy nghĩ. Còn già thì tới lúc nào đó có nói láo cũng không biết mình nói láo !
Saturday, April 14, 2018
MANG VIÊN LONG ** Vài suy nghĩ quanh ngày sinh nhật
Từ rất lâu, tôi không có “thói quen” gì về ngày sinh của mình. Có lúc tôi quên bẵng. Có lúc tôi chợt nhớ. Quên thì chẳng sao, mà “chợt nhớ” thì rất ngậm ngùi!
Cho mãi đến vài năm gần đây, các cô cậu học trò cũ thường gặp nhau vui chơi nhân ngày Sinh nhật của nhau; thế là họ “rủ” tôi tham gia. Hay nói đúng hơn, họ đã “nhắc” tôi nhớ lại ngày sinh của mình! Nhờ vây, tôi cũng đã “vui ké” (chữ của nhà thơ HL) với họ; cảm thấy có chút gì vừa hạnh phúc, vừa bâng khuâng!
Subscribe to:
Posts (Atom)