văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Tuesday, April 17, 2018

HÀ THÚC SINH ** Chúa Nhật lễ Lá



Bầy chó đói cắn nhau rên siết trên đất
Mặt trời mỏi mệt leo thang
Khu phố như sau bệnh dịch
Người bước đi không ai muốn ngó ngàng

Tới cuối phố đường chia hai lối
Dăm anh công an ít nói ngồi hút thuốc bên đàng
Bà mẹ đánh con như kẻ thù tội rơi mất ít khoai lang
Mua sau lúc xếp hàng từ hồi chuông thứ nhất

Monday, April 16, 2018

TRẦN HOÀI THƯ ** Một Loài Chim Thiên Di

Image result for chim thiên di
Mùa xuân chưa đến, nhưng Tân đã nhận ra những cánh chim tuyệt vời ấy, đang lượn vờn như một điệu luân vũ. Xe đã bắt đầu lên đèo, vào một khu rừng già hai bên đã khai quang chỉ còn lại những mỏm đá loang lở sần sùi cùng những bãi cỏ lau mọc quá đầu người. Lộ trình đã bắt đầu nguy hiểm. Ngọn đèn bây giờ im vắng lạ lùng. Dễ chừng từ trong mỗi bụi, từ trong những hang đá, bên đường là những con mắt bí mật. Tuy vậy, sáng hôm nay, suốt một con đường quanh co, trong không gian hung bạo, đã thấy hiện về từng đàn én nhỏ.

DU TỬ NGUYỄN ĐỊNH ** Cuộc Trùng Phùng Hy Hữu Của Một Gia Đình H.O.


Tác giả là cựu sĩ quan VNCH, khoá 8/68 Sỹ Quan Trừ Bị Thủ Đức, phục vụ tại Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II, bị bắt tại Ban Mê Thuột ngày 14 tháng 3 năm 1975; Đến Mỹ tháng 4/2005, hiện cư ngụ tại Carlsbad, California.

1. Cuộc Tìm Kiếm Vô Vọng

Thuận xếp tập hồ sơ lại, nhìn người con gái đối diện, mỉm cười đứng dậy bắt tay cô gái và nói:

PHƯƠNG TRIỀU ** Đóm Lửa


Xin chậm mưa cho người vuốt mặt 
Liệu còn rửa được mấy tro than 
Mắt người sao lại đen như hốc 
Đóm lửa chiều xanh cháy Hạ tàn... 

Đóm lửa rụng như đời lửa lựu 
Gầy vai thiếu nữ khoác mây tang 
Em cao vời vơiï - anh mòn gót 
Người rụng đời sao như tàn nhang ! 

HOÀNG LONG HẢI ** Ông Bang Bạnh


@ nguyễn văn bảy

Viết nhân dịp thấy các lãnh tụ Cộng Sản họp nhau đá Đinh La Thăng
Báo chí nước ta xuất hiện từ cuối thế kỷ 19, như Gia Định báo của Pétruc Ký chẳng hạn, nhưng nở rộ thì phải tính từ thập niên 1930, thời ông Nhất Linh bắt tay vào tờ Phong Hóa.

Sunday, April 15, 2018

TRẦN THIỆN HIỆP * bát thập với thất ngôn


gởi Văn Quang. Thế Phong.
Phan Bá Thụy Dương, 
Vương Đàm. Hoàng Vũ 
Đông Sơn,  Nguyễn Đức Nhơn

Dựa gốc Sầu Đâu nhìn lá rụng
Nghĩ mình tám bó già hơn cây
Tóc hói, râu thưa đều bạc thếch
Còn sống bao lâu ở cõi này (?)

HỒ CÔNG TÂM ** Phạm Thái & Trương Quỳnh Như (Lời Phạm Thái)

Chiều nay lạnh, ta mơ về Nương Tử
Vội vàng chi rời gót ngọc vân du
Cánh hoa rơi tan tác mảnh trăng thu
Kìa gốc liễu bên đường xưa tàn tạ
Chưa hương lửa đã làm ra xa lạ
Để ôm sầu ta trọn kiếp thương đau
Nương Tử ơi, oan thác bởi vì đâu
Không ngăn được hai hàng châu lã chã

CUNG TÍCH BIỀN ** Nhà Thơ Hữu Loan, Lần Gặp Mặt


Sau tháng Tư 1975, tôi có dịp gặp gỡ các văn nghệ sĩ từ miền Bắc vào Nam. Những cuộc “gặp” lẫn “gỡ” này, cái đinh đóng vô đầu, vui ít buồn nhiều. Vui, là gặp được những người mình từ lâu mong đợi gặp. Lại khá bàng hoàng khi đụng phải những nhà văn nhà thơ từng là các tác gia được “vang bóng một thời”, nay trở thành những cán bộ tuyên truyền, “Nói mãi không thôi những điều dân miền Nam nghe muốn ói”.

TRẦN VẤN LỆ ** Trái Tim Tôi Vỡ Mảnh Nào Cù Lao



Tôi để Thủy Tiên ra hoa mùa Hạ!
Bây giờ nhìn lá tôi ngắm lộc Xuân…
Ngắm em giai nhân phù vân trên núi
ngắm làn gió đuổi bay em áo dài…

Tôi nhớ, nhớ hoài học trò trường nữ
mùa hoa quỳ nở cũng vào mùa Xuân!
Tôi nhớ mà quên chắc là có tội?
Băng rừng lội suối ôi tôi thời trai…

KINH DƯƠNG VƯƠNG ** Chuyện viết trong phòng the

Tranh Hồ Hữu Thủ

Suốt cả ngày dọn dẹp khu vườn căn nhà mới dọn về mệt đừ, ăn cơm tối xong, vợ chồng Hưng quyết định đi ngủ sớm.

Thói quen của Hưng mấy chục năm nay là trước khi ngủ anh sè sẹ luồn tay vào quần vợ nựng cô bé một tí rồi bàn tay lần lên vùng bụng dưới xoa nhẹ nhẹ, đến rốn, dùng ngón út ngoáy nhẹ một vòng và ấp bàn tay lên bầu vú cho vừa đủ ấm xong mới se phơn phớt đầu vú cho hơi cương lên. Hưng rút tay ra, kéo bàn tay vợ ấp lên chỗ xương chấn thủy mình. “Như vậy anh mới yên tâm ngủ ngon”, Hưng vẫn nói với tôi như vậy và khi nào tiếng ngáy của Hưng vang lên tôi có thể rút tay về. Đêm nay “thủ tục” đã xong, tôi chờ nghe nhưng điệu hò “kéo gỗ đêm khuya” trỗi lên. Tôi rút tay, trở mình.