văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Monday, September 20, 2021

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM ** THƠ HỒI SINH TRẦN VĂN SƠN


Thắm thoát đã qua hơn năm mươi năm, thời gian thật diệu kỳ cho tất cả chúng ta, những người làm văn nghệ, nhìn lại ký ức. Kỷ niệm thì muôn màu muôn vẻ như khu vườn hoa lạ, kỳ hương đầy sắc màu và thơm ngát. Đọng lại như khối trầm hương, cho mọi người vãng lai chiêm ngưỡng hóa thân của trời đất, siêu tuyệt và hạnh ngộ. Không cần biết, tinh hoa vũ trụ tích tụ bao nhiêu ngày tháng, nhưng trước mắt tha nhân, sự kỳ diệu của thiên nhiên, đi vén mở thiên khai cho người thi sĩ, biến hóa ngôn ngữ thành cái tâm quang quả kỳ diệu trước những chiếc ráng vàng hoàng hôn, hay trước thế sự điêu tàn than vãn, làm ngút mắt tri thức phàm nhân. Từ những hạnh ngộ của định kiếp người làm thơ; cọ xát với hiện thực; xúc động rung cảm mãnh liệt của con tim, và rồi tài năng nghiệp chướngngàn năm... đó là thời khắc tác phẩm được hóa sinh, trong cơn vật vã thai nghén của thi nhân.

Cao Thoại Châu ** Không thầy đố mày thành…ăn trộm!

            Tại làng kia có một người ăn trộm giỏi. Ông ta có một quy ước “tình làng nghĩa xóm” là đồ ăn thì trộm trong làng còn của ăn của để thì quơ sang những làng khác. Gần hết đời mà ông ta không bị dân làng nhận diện bởi vì quá tài, trong khi gà vịt gia đình ông ta ăn thoải mái, nhà cửa ngày một khang trang, nghe đâu có cả một con trai …làm thơ nữa thì phải và không đứa nào nối nghiệp cha. Ngẫm lại thấy muốn bỏ nghề vì tuổi cũng đã khá cao, làm đạo chích cũng gần hết đời, ông bèn nói thật với người hàng xóm rất nghèo và muốn truyền nghề cho thằng con nhà ấy. Hàng xóm nghe rất ngạc nhiên vì bao lâu sống cạnh đạo chích mà không hề biết. Nhưng suy nghĩ thấy đúng như lời ông ta nói, không làm gì mà sống phong lưu thì chỉ có ăn trộm chứ không thể tham nhũng bởi ông ta đâu có làm quan chức!

TRẦN TUẤN KIỆT ◙.◙ Nai và rừng


Hươu Hoang, Con Nai, Thú Vật


          bây giờ ngủ chẳng yên gì

          bão thưa thớt dậy tuyết bay đầy trời

          rừng xanh mộng cũng dần vơi

          đã nghe tiếng động gót người bên khe


          con chim nằm bụi tung xòe

          chiếc lông tơ mịn tan nhòe bóng đêm

          với trăng thu nọ ưu phiền

          với hai gạc nhỏ trơ tìm hương xa

Sunday, September 19, 2021

PHAN NI TẤN ** cú đá trời sập


Hồi nhỏ ông Phan Văn Tôi đã sớm xa nhà thì em của ông, thằng Lộc, mới chừng 3, 4 tuổi. Tưởng mình đi rồi về ai dè một đi không trở lại. Tới khi hai anh em gặp lại nhau nơi xứ người thì thằng Lộc đã có gia đình con cái đùm đề. Điều ngạc nhiên là nó cũng võ nghệ dàn trời như ông thời trai tráng. Có điều so với nó thì hồi xưa ông chỉ là võ sĩ hạng ruồi muỗi; còn thằng Lộc, thằng Phan Văn Lộc với cú đá thôi, cũng đủ liệt nó vào hạng cao thủ.

Khi biết hồi xưa ông anh mình lẹt quẹt ba ngón võ ruồi võ muỗi, thằng Lộc cười cười chìa ra tấm hình kèm theo cái video clip biểu diễn cú đá thần sầu quỷ khóc (quỷ khốc thần hào) của nó. Phải nói cú đá ác liệt của thằng Phan Văn Lộc, không riêng gì cột gẫy, tường xiêu, mà lỡ nó có đá trúng… Trời thì Trời cũng sập.

Saturday, September 18, 2021

TÔ THÙY YÊN * Đêm qua bắc Vàm Cống

 

Đêm qua bắc Vàm Cống, 

Mối sầu như nước sông, 

Chảy hoài mà chẳng cạn, 

Cuốn phăng kiếp bềnh bồng. 


Tôi đi xuống Lục Tỉnh 

Để rắc bỏ ven đường 

Tài, tâm hồn, kỷ niệm… 

Giữ làm gì đau thương.

MANG VIÊN LONG ** ngôi nhà mùa Hè

Cánh cổng sắt mở: Tôi bước vào khu nhà, đi trên con đường đất hẹp rợp bóng mát của vườn cây tuy không rậm rạp nhưng cũng che khuất được ánh nắng gay gắt của những ngày hạ đang trùm chụp lên cảnh vật một sức nóng ngột ngạt và những cơn gió cát nồng héo, khô nám da thịt. Vào trong lối đi có bóng mát, lối đi xưa cũ tình nghĩa, khu vườn mấy năm gần gũi như một cõi thiên đường riêng biệt; tôi cảm thấy nhẹ hẫng người, khoan khoái tưởng đã tới rồi một bến nghỉ êm ấm, thấy rồi một giấc mơ đã ám ảnh bao năm.

TRẦN VẤN LỆ ** Buồn Quá Thơ Tôi Buồn

Sáng hôm nay buồn quá...mùa-mù-sương tới rồi!
Ba ngày nữa em ơi, Tết Trung Thu ảm đạm!
Ai không nói buồn lắm khi không thấy trăng ngà...có lẽ tại vì xa...xa cả đêm con nít!
Bốn bảy năm tối mịt! Tại sao và tại sao? Thường những giấc chiêm bao...không có giấc nào đẹp!

TRẦN VĂN SƠN ** Khổ Ca


          Vỗ mạn thuyền hát khúc khổ ca

          Năm năm câu mực mũi Kê Gà

          Mái chèo tay lái thành ngư phủ

          Chiến trận nghinh thù lũ cá ma


          Biển gầm sóng dữ vùi thân phận

          Neo gốc chà nhớ lúc dừng quân

          Lưới cước chì phao thay súng đạn

          Tối chong đèn chờ con nước lên

Friday, September 17, 2021

Phan Lạc Tiếp * Hà Thúc Sinh



           Anh Hà thúc Sinh là một người đa tài : viết văn, làm thơ, làm nhạc, viết kịch. Là tác giả cuốn Đại Học Máu, lừng lẫy một thời, được đón nhận nồng nhiệt cả trong thị trường chữ nghĩa cũng như trong văn đàn. Trong mỗi trang sách đều tiết ra vẻ cao ngạo, diễu cợt, buồn cười, khiến ngườì đọc đều thấy cái nghịch lý rằng sự thất trận thật là kỳ cục, và kẻ thắng thật không có gì đáng thắng. Ngày ra mắt cuốn sách này, nhìn cuốn sách đồ sộ gần một ngàn trang, so với tấm thân mỏng manh dựa trên đôi nạng gỗ, nhạc sỹ Pham Duy đã cười đùa : “ Sinh à, em có thể chết được rồi.” Nhưng không, trong những ngày khởi đầu cuộc sống nơi hải ngoại, anh đã toát mồ hôi kiếm sống, nuôi một đàn con nhỏ. Anh chẳng quản ngại việc gì. Có thời mấy cha con làm nghề bỏ báo. Trong nỗi nhọc nhằn ấy, anh đã đùa vui, ghi lại trong mấy câu Ném Báo :


                                 Thế sự vo tròn ném cái vù

                                 Từng chiều báo bỏ sáu mươi nhà

                                 Người xưa quẳng gánh rồi vui sống

                                                                                   Mình mấy năm liền quẳng vẫn lo.

PHAN BÁ THUỴ DƯƠNG ◘◘ Trong cõi an nhiên

          1-

          Người từ độ về sơn trang quán chiếu
          đá rong rêu chưa khóc đã nghẹn lời
          con suối bạc lung linh trời ảo diệu
          với nắng vàng biển động vọng xa xôi

          Thuyền thanh tịnh xuôi theo dòng lặng lẽ
          ánh từ dung rực rỡ lửa an nhiên
          triền núi hư hao, âm thầm quạnh quẽ
          bến đò ngang cũng hiu hắt đôi miền