văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Wednesday, January 19, 2022

Trần Vấn Lệ ** Bài Thơ Có Vị Thơ



Trời không một chút nắng.  Ngày rất là âm u!
Câu mở đầu: Câu Thơ!  Câu thơ gì lạ thế?
Nó không là giọt lệ...sao một dòng lê thê?
Nó không có mùi quê dù gió có thoang thoảng!

Tôi thèm tôi lãng mạn đi dọc biển buổi chiều
Bề ngang biển chỗ nào?  Tôi muốn nhìn "rốn bể"!
"Kiều Thu hề Tố hỡi em, nghiêng chân rốn bể mà xem lửa bùng!".
Thơ vũ Hoàng Chương, lạ lùng.  Não nùng.  Chiều quan tái!

Monday, January 10, 2022

LÊ VĂN HƯỞNG ** Ông Lão Bán Kem



Trời nắng chang chang, với cái nóng nung người của tiểu bang Florida vào mùa hè lối 90 độ F (32 độ C). Trước cửa tiệm bán hàng lưu niệm (Gift Shop) đông người, một ông lão người Việt Nam đứng bán kem cho du khách. Xe bán kem có hình dáng như cái thùng vuông dài, bên ngoài có sơn chữ và hình vẽ mấy bịch kem đông lạnh. Khách khá đông, ông tươi cười với mọi người. Cách đó không xa, một du khách Việt Nam khác, đứng tuổi, nhìn ông bán kem một cách chăm chú, nghĩ mình đang gặp lại một người quen biết từ khi còn ở quê nhà mấy mươi năm về trước.

Khách lạ bước đến gần xe kem trong khi ông bán hàng đang bận rộn với khách. Nhìn bảng tên gắn trên áo ông lão bán kem, khách lạ mừng thầm vì đúng tên người mình quen biết. – Chà! “Tha hương ngộ cố tri”, còn gì quý cho bằng? – ông suy nghĩ.

Sunday, January 9, 2022

NGUYỄN ĐỨC NHƠN ** Khách Lạ


khách về đây trời đất thênh thang
gió mùa bấc tháng giêng lồng lộng thổi
hàng dương liễu đón chào khách mới
khách đường xa rũ áo phong trần

khách về đây sông nước ngại ngùng
con thuyền nhỏ chở đầy sóng gió
trở về neo trên bờ bến lạ
thuyền bập bềnh giữa bến chiều hoang

Vĩnh Hảo ** ƯỚC HẸN NGÀY MỚI



Bắt đầu một năm mới tinh khôi, nghĩa là phải có một tháng, một tuần, một ngày, một giờ, một phút, một giây hoàn toàn mới, từ tương lai bước vào hiện tại. Nhưng một cái gì hoàn toàn mới, xuất hiện một cách mơ hồ trên lịch, chỉ là một ý niệm, một quan điểm. Do người ta đặt để, đo lường, tạo một qui ước về thời gian — căn bản dựa trên sự chuyển dịch của địa cầu qua hai vầng nhật nguyệt — để ổn định sinh hoạt xã hội, mà từ hàng ngàn năm trước đến nay, ngày-tháng-năm được xuất hiện trên những tấm lịch, những cái đồng hồ (mặt trời, cát, nước, đeo tay, treo tường), máy vi tính và điện thoại.

Saturday, January 8, 2022

TRẦN TUẤN KIỆT ** Bỗng Dưng




về đây dốc đá mù sương

thả tâm tư với con đường lá bay

nguồn xưa triều đổ theo ngày

bỗng nghe chim hót lạc bầy trong đêm


vầng trăng soi một quãng buồn

hồn ta chưa biết bến nguồn là đâu

đi về nội cỏ rầu rầu

đêm nghe tiếng trúc thiên thâu tự Người

PHAN BÁ THUỴ DƯƠNG ◙ NHƯ VÌ SAO LẠC



bài thủ vĩ ngâm cho Trương Thị Thịnh & Hồ Thành Đức


1-


như một vì sao lạc giữa sơn khê

nhìn trần thế âm u màu chướng khí

người rũ áo -

xoa hành tinh, ứa lệ

gọi hồn thiêng sông núi đến tự tình

đem hạt nhân hòa, nhân ái kết tinh

âm thầm cấy dưới đồng ngô ruộng lúa

VIỆT HẢI * Cali Mưa và Tháng Mười Một



Cali lại mưa rơi, tôi và cháu con trai lớn dạo bước ra khỏi bookstore trường trong campus đại học, mưa tuôn rơi đều đặn ướt nhòa kính cận của hai bố con tôi, trời bên ngoài lạnh quá, chúng tôi hướng về parking lot, may quá đến nơi rồi. Nam vội vặn máy sưởi và cháu cho xe chạy, tôi vươn tay vặn máy CD, bài hát quen thuộc xa xưa tôi vốn thích vang lên, "Rhythm of The Rain", của nhóm Cascade:

TRẦN YÊN THẢO ** Lời Bộc Bạch Của Đá



1.

Quay đầu, hạnh nguyện chưa tròn

bao năm đuổi bắt hãy còn lơ ngơ

người về nét mặt buồn xo

tan đàn xẻ nghé mới lo tìm chuồng.


2.

Dại gì tham đó bỏ đây

chói chang nắng sớm hây hây gió chiều

xác xơ cũng một túp lều

vật nào rồi cũng được thiều quang soi.

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM ** Ngày về Bảy Núi, ngồi trên đỉnh Bạch vân





Ngày về Bảy Núi, ngồi trên đỉnh Bạch vân uống rượu cùng bằng hữu chợt hiểu rằng

U tịch đá xanh, ngày trở lại
Triền cao thoai thoải nắng chơi vơi
Ráng bay một góc trời biên giới
Khách cũng bay về như lá rơi

Khói nhà ai chảy hiên hè sau
Góc nhỏ âm buồn tiếng võng ru
Ngơ ngác hàng tre mùi vọng cổ
Độc huyền đục ngọt gốc đêm sâu

đặng lệ khánh ** VÀNG HOA


 



Bạn hãy tưởng tượng lúc tôi đến định cư ở đây, trời vừa sang tháng bảy. Nắng đến ngột ngạt, nóng thở không ra. Trên sườn đồi cỏ cháy vàng hoe. Nhựa đường như muốn chảy nước dưới những dòng xe dập dìu không ngớt. Giữa những xô bồ ấy gia đình tôi nhào vào đời sống tìm chỗ học, tìm chỗ làm, tìm chỗ ở, tất bật, túi bụi, lúc nào cũng âu lo, ngại ngùng, hãi sợ. Trong tay không một đồng dính túi, phải chầu chực để xin tiền giả mua sữa cho con, mua cơm cho gia đình. Từ từ mọi việc ổn định, xin đi học trở lại, con cái vào trường đàng hoàng, bạn bè cho mượn vốn để mua một căn nhà tương đối sạch sẽ, rộng rãi.