văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Monday, August 3, 2015

PHAN BÁ THỤY DƯƠNG ** Giới thiệu Sách : Cuối Đời Một Người Lính của Trần Vấn Lệ

Vườn Tao Ngộ vừa nhận được:

bia tho TVL
Cuối Đời Một Người Lính

Tuyển tập thi ca của Trần Vấn Lệ do nhà xuất bản Chương Văn ấn hành năm cuối tháng 6 năm 2015.
Sách dày 291 trang. Bìa và trình bày Uyên Nguyên.

Trong bài tựa cho thi tập của mình TVL đã viết:

"...Xin bạn đọc thông cảm và tha thứ cho tôi. Tôi không làm được Thơ Vui, thơ tôi hầu như buồn hiu. Cuộc chia ly Đất Nước đã là cuộc chia ly đau đớn. Tôi chưa giải nghệ Thầy Giáo, tôi chưa giải ngũ Đời Lính. Tôi làm thơ trong tâm trạng một phận người dở dang, trong tâm cảnh một chốn Thiền Môn bát ngát. Tôi vào ngành giáo dục lúc mười tám tuổi. Tôi vào lính năm hai mươi bốn tuổi. Tôi vào tù Cải Tạo năm ba mươi ba tuổi. Tôi thoát khỏi nhà tù chiến tranh rồi đến Mỹ năm bốn mươi bảy tuổi. Tôi có gì đâu! Tôi còn gì đâu! Hai chữ Tổ Quốc tuột khỏi vòng tay tôi, ba chữ SSI ràng buộc đời tôi đến chết. Nhờ có Thơ mà tôi sống tạm bợ, sống thừa, sống mòn mỏi… Thơ tôi lung linh, long lanh nước mắt. Ai cũng có Nhân Duyên, ai cũng có Nghiệp Dĩ. Tôi thả hồn mình lóng lánh với trăng sao. Tôi không biết mình còn sống tới ngày nào, bạn tôi vừa mới mất ở tuổi bảy mươi bốn, bằng tuổi tôi. Tôi tâm niệm: Người Lính Chỉ Hoàn Thành Nhiệm Vụ Khi Nó Đã Chết. Giấy khai tử của bạn tôi cũng là Lệnh Giải Ngũ… chính thức! Buồn nào hơn! Thôi thì… đào hoa y cựu tiếu đông phong nhân diện đào hoa tương ánh hồng nhận diện bất tri hà xứ khứ… Cuối Đời Một Người Lính cũng đành gió thổi mây bay..."

Vườn Tao Ngộ xin chân thành cám ơn tác giả và trân trọng giới thiệu tác phẩm Cuối Đời Một Người Línhxin mời qúi vị xem qua một bài thơ mới của Lệ. Theo Phan Đổng Lý - một người bạn cùng lớp với tôi và Lệ trong những năm 1954-1958 tại trường Trung học PBC, Phan Thiết - cho là một bài thơ trữ tình hay, thật ngọt, thật dễ thương:

Một Mai Ngựa Xé Khu Rừng Cũ

 
“Thương mà biết nói sao cho hết? Lậy Chúa! Cho con giữ được Nàng!”. Tôi nghĩ tôi người luôn có Đạo…nên đang ngước mặt nói cùng Trăng!

Em là Trăng đó, Trăng Mồng Tám, mai mốt Mồng Mười, mai mốt Rằm. Trăng khuyết, trăng đầy, em chỉ một: Em Là Thương Mến mãi ngàn năm!

Em ơi tôi nói như tôi khấn, em, Chúa Trời, em cũng Quận Nương! Chữ Quận tự dưng nhìn ngộ ngộ, nhắm nghiền mắt lại thấy Quê Hương!

Em kia, bờ sông, em kia, đầu non, đêm nay trăng khuyết, mai trăng tròn, hai chữ Sơn Hà thay chiếu trải, bạc đầu tôi chỉ…tại trời sương!

Em nghe ngựa hí bên sông Dịch? Em nghe quốc kêu trong rừng không? Đừng nhé đa đa đôi cánh mở che mờ mà mất biệt phương Đông!

Ôi tôi yêu nàng tôi yêu nàng, đêm nay trăng xanh mai trăng vàng, em là duy nhất, em là Nguyệt, nghìn đóa bình minh một nhớ thương!

Người ta còn nói: Trăng Ngà Ngọc - em trọn đời tôi - Một Bóng Trăng! Em trọn đời tôi là đại hải, là con thuyền đưa tôi vào mênh mông!

Em ơi đêm nay đêm tuyệt vời, đêm nào thì cũng thế mà thôi…Mới hay sông chảy ra ngoài biển, tôi có em, sông ngược lại đời!

Tôi có em nên tôi được nói: “Tôi yêu nàng, yêu lắm Nước Non! Một mai ngựa xé khu rừng cũ, tôi hứng em về một nụ hôn!”

Trần Vấn Lệ