Trời tạnh mưa rồi, không thấy bướm. Vườn chưa có nắng, bướm không sang? Nụ hoa hé nở mình tôi ngắm cứ ngỡ như mình đang ngắm trăng?
Ờ nhỉ tại sao mình cứ phải ban ngày không được nói ban đêm? Bao nhiêu người nhớ nhung thời trẻ, ai buộc người ta sống-để-quên?
Sống-để-quên, đời có nghĩa gì…hỡi con bướm trắng bỏ tôi đi, hỡi bông giấy nở bên hàng xóm, sống để quên và sống-biệt-ly?
Tôi ngắm hoa và tôi tự hỏi: quê mình đã nở mấy mùa hoa? Bên sông cũng có hoa đào chớ…ai có buồn đâu một thuở xa!
Đêm qua mưa chẳng chi nhiều lắm, nghe tỉ tê nhiều ít vọng âm…Tôi ngắm nụ hoa tìm cái bóng. Bóng mờ…cái bóng một đêm trăng!
Nói bướm, nói hoa rồi nói nguyệt, chỉ còn trước mặt nụ hoa thôi, lát rồi hoa nở, hoa tàn tạ…tôi tạ tàn theo nỗi nhớ người?
Ơi hỡi người xa như bướm duyên! Tôi thương thương lắm má đồng tiền, em giàu có đủ tôi mơ ước…mà chẳng bao giờ tôi có em!
Trời hết mưa. Trời chưa có nắng. Tôi làm thơ, đã có bài thơ. Mỗi ngày tôi hứa thơ tôi có…cho cố nhân là em-rất-xưa!
Cho cố nhân, là em, cố hương, cho Đà Lạt đó, xứ-mù-sương, dẫu ngàn năm nữa không về lại, em giữ muôn năm nhé, chữ Buồn!
Trần Vấn Lệ