Năm
năm không về thăm Phan Thiết
Năm
năm dù hẹn đã trăm lần
Những
gốc me già xưa nhớ quá
Những
con đường nhỏ rất quen thân
Ơi
những con đường ta đã đi
Gia
Long Đồng Khánh mượt xuân thì
Chân
run rẩy cát bờ Thương Chánh
Gió
ở đâu về thơm bước khuya
Ơi
những chiều vàng trên bến xưa
\Trên
khoang đò là dáng em vừa
Những
buồm những lái về đâu đó
Lầu
nước còn nghiêng nghiêng bóng soi
Ơi
những bạn bè thuở tóc xanh
Những
cô thiếu nữ ngỡ riêng mình
Một
hôm xao xuyến tin người chết
Một
sáng bàng hoàng người sang sông
Và
mái trường xưa nữa nhớ không
Rêu
xanh còn ngún ở trong lòng
Những
ngày bỡ ngỡ chim xa đến
Nghe
khói hoàng hôn mờ mi trông
Còn
chuyến tàu nào say sân ga
Người
về Mường Mán về Sông Pha
Người
ra Mũi Né về Đại Nẫm
Thương
giọt chuông chiều Lạc Đạo xa
Năm
năm không về thăm Phan Thiết
Năm
năm đã hẹn trăm lần về
Nghe
nói người xưa chừng lỡ bước
Nghe
nói lòng ta chừng chưa nguôi…
Đỗ
Hồng Ngọc (1971)
|
|
Tuesday, June 18, 2013
ĐỖ HỒNG NGỌC * Trên sông khói sóng
Monday, June 17, 2013
HUY PHƯƠNG * Sự Trả Ơn
Hãy cố gắng ghi lên cát những gì mình bị tổn thương và khắc lên đá những điều mình chịu ơn.
Chiều
thứ hai tuần rồi, trên đường đến phi trường Houston,
Texas để lên máy bay trở lại Los Angeles, chiếc xe của
người bạn đưa chúng tôi đi thình lình bị nổ bánh
trên xa lộ. Phải nói đây là lúc bối rối và lo
lắng nhất, vì giờ máy bay cất cánh đã gần kề mà
việc thay bánh xe trên freeway là một chuyện rất nguy
hiểm. Bạn tôi đành gọi về nhà nhờ các con anh lên
tiếp tay lo cho cái xe cũng như đưa chúng tôi đến phi
trường, nhưng tôi nghĩ là thời gian đã quá trễ, thế
nào đêm nay chúng tôi cũng phải nằm lại phi trường để
chờ chuyến bay kế tiếp về nhà.
Sunday, June 16, 2013
ĐỖ HỒNG NGỌC * Thư gởi bạn xa xôi,
ĐHN & Tường Linh [tại nhà anh TL] |
Mình
đến thăm nhà thơ Tường Linh trước, theo lời bạn dặn
vì nghe nói anh có vấn đề về mắt, gần đây thị lực
kém hẳn đi. Anh Tường Linh vẫn ở nơi cũ, nhưng bây giờ
căn nhà chỉ còn 20 m2, may bên trên có tầng cao, rộng hơn
chút ít. Anh chị nhắc bạn, hôm trước về thăm đã có
ghé nghỉ lại một đêm, chuyện trò với nhau thiệt vui.
Trông anh vẫn khỏe, chỉ có già hơn hồi xưa – 84 rồi
còn gì- nhưng vấn đề của anh là ở đôi mắt. Anh
vẫn đi bệnh viện chữa trị, nhưng tình trạng không khá
hơn.
Thursday, June 13, 2013
VIÊN LINH * huyền thoại và sự thật
Trần Tuấn Kiệt |
Trong
văn nghệ có nhiều giai thoại, mà giai thoại là những
chuyện đẹp, (giai là đẹp, như trong hai chữ giai nhân,
giai phẩm). Người có nhiều giai thoại đáng kể là nhà
thơ Trần Tuấn Kiệt, có lẽ vì ông là thổ công Sài
Gòn, ngày ngày đi từ phố báo tới phố văn, gặp nhiều,
quen nhiều, và cứ gặp là kéo nhau vào quán chuyện trò.
Trần
Tuấn Kiệt không làm một nghề gì phải ngồi trong văn
phòng nhiều giờ, cho nên nếu có làm báo nào, thì giờ
làm việc của ông phần lớn cũng là nói chuyện với các
văn nghệ sĩ, rồi viết ra những cuộc nói chuyện ấy.
Nhưng kể lại, đúng hay sai, lại là chuyện khác. Nhiều
khi kể cho vui; hay nói như một câu thơ của Vương Ngư
Dương: “Nói láo mà chơi, kể láo chơi...” [Ðúng ra:
Nói láo mà chơi, nghe láo chơi.]
MINH NGUYỄN * về với biển Tuy Hòa
Lâm Triết |
Sau
mấy ngày bay nhảy ở vùng biển Nha Trang, tôi bị người
đẹp chân dài tên Nhã, từ Lạng Sơn bay vào Sàigòn trốn
nắng, khích tướng: “Sao anh không tiếp tục làm chuyến
xuôi ra miền Trung ghé thăm xứ ‘nẫu’ ở cách xa đây
không quá một ngọn đèo”?
Ôi
trời! Đáng ngạc nhiên chưa, con gái ở tận vùng cao biên
giới phía Bắc, biết đến xứ “nẫu” mới là chuyện
lạ? Theo dân địa phương “nẫu” là tiếng nói đặc
trưng của họ dùng để chỉ người ta ( nẫu = người
ta). Cũng như xứ nẫu, dùng để chỉ miền đất nằm dọc
theo ven biển Nam Trung Bộ, mang tên Tuy Hòa - Phú Yên; đặc
biệt, còn là nơi đón ánh bình minh sớm nhất trên đất
liền, nằm về phía cực Đông của đất nước.
NGÔ NGUYÊN NGHIỄM * phan bá thụy dương: đại thiên sa giới ngoại/ hà xứ bất vi gia
bìa tuyển tập thơ văn của PBTD do Little SG ấn hành |
Hai
câu kệ của tổ sư Thường Chiếu đời nhà Lý, được
nhà thơ Phan Bá Thụy Dương chuyển ý “ngoài cõi trời
bao la vô tận đó/ có nơi đâu chẳng thể gọi là nhà”.
Cái khuynh khoái của người nghệ sĩ chất nhẹ trên đôi
vai gánh tang bồng, thì thế sự chất chồng chung quanh nẻo
sống chỉ là những cát bụi phù du. Bước đạt ngộ của
kẻ làm văn nghệ hình như cũng tương đồng với thậm
thâm vi diệu pháp của người tu chứng. Quẫy trên lưng
cả một vũ trụ nghiệp chướng dầy đặt những hạnh
phúc hay khổ đau, như quẫy nhẹ cả hư không trong lòng
người đạt ngộ.
PHẠM TÍN AN NINH * sắt son
Lương Trường Thọ |
Không ngờ tôi lại là người bưng tấm ảnh chị Ngà theo sau quan tài của chị. Và cũng chính tôi là người đào huyệt chôn chị. Đám ma của chị có lẽ là một đám ma buồn nhất mà tôi chứng kiến. Có cái chết nào lại không buồn.
Những ngày ở trong trại “cải tạo”, tôi đã từng khiêng xác vài người bạn tù đi chôn ở ven triền núi hoang vắng đến lạnh lẽo, trong cảnh nhá nhem của buổi chiều đông trên khu núi rừng Việt Bắc. Nhưng đó là chuyện trong tù, còn hôm nay ngay trên làng quê mình, chị Ngà đến nơi an nghỉ cuối cùng mà không có một người ruột thịt tiễn đưa, ngay cả cái áo quan cũng do bà con láng giềng góp tiền mua cho chị.
ĐINH HÙNG * hoa bay về ngàn
Subscribe to:
Posts (Atom)