Thursday, May 2, 2013
Hồ Trường An * bà năm tơ hồng
Tôi còn nhớ trong xóm tôi có bà Năm Tơ Hồng. Tên thật là bà Năm Lương nhưng vì bà thích làm mai làm mối nên chòm xóm kêu bà là bà Năm Tơ Hồng. Thuở đó, bà Năm Tơ Hồng đã năm mươi tuổi, nhưng bà trẻ dai, coi như khoảng ba mươi ngoài. Bà ăn mặc tươm tất, áo lụa quần lãnh hoặc áo xuyến trắng quần xá xị, quần sa-teng, quần lục soạn, coi khác hẳn mấy bà lam lũ trong xóm. Bà Năm Tơ Hồng ưa đi chùa và có mặt thường xuyên ở các đám tiệc, đám giổ, cúng thôi nôi...trong xóm hoặc các làng lân cận.
Trần Phù Thế * MONG MANH HỎI NGƯỜI
hỏi
người một buổi chiều xưa
mong
manh như khói đong đưa ngọn sầu
hỏi
người. người sẽ về đâu ?
còn
ta về chỗ nông sâu dò tìm
một
đời đợi mỏi cánh chim
chim
bay biệt dạng bóng chìm biệt tăm
khổ
thân chờ đợi bao năm
sống
trong cô tịch âm thầm riêng mong
hỏi
người xao xác tấm lòng
đã
đi là hết đừng trông bóng hình
mong
manh nào chút lòng tin
hỏi
người có nhớ gọi mình. mình ơi
trần phù thế
Nguyễn Đức Nhơn * Người đàn bà ở căn chung cư số 13
tranh Hồ Hữu Thủ |
Có
tiếng động mạnh trên tầng lầu 2. Tôi bước vội ra
sân nhìn lên, nhưng chỉ kịp thấy cánh cửa căn chung cư
đóng sầm lại rồi im bặt. Tôi chờ thêm một vài phút
xem có chuyện gì xẩy ra nữa hay không thì điện thoại
trong nhà bật reo. Tôi vội trở vào nhấc máy và sững sờ
khi nghe đầu dây bên kia, anh Hải ơi! anh lên khóa cửa
giùm em. Hồi chiều ra đi em quên khóa. Cảm ơn anh. Alô…
alô… tôi chưng hửng, càu nhàu, con khỉ! chưa kịp hỏi
gì đã cúp, đồ điên…
Đặng Tiến ◙ Dải yếm trong Thơ
Thơ
Tết, thơ Xuân thường là ước lệ. Nhưng qua những ước
lệ chúng ta có được nhiều câu thơ hay, và hay về nhiều
mặt: nghệ thuật, tâm cảm và phong tục. Trên ba kích
thước ấy, có lẽ Nguyễn Bính là người lưu lại nhiều
thơ Tết, thơ Xuân hay nhất, từ tâm sự tha hương đến
hình ảnh mùa xuân đất nước hay ngày Tết dân tộc:
HUY TRÂM ° SẦU ĐỜI
|
NGUYỄN AN BÌNH * NGUỒN CỘI
Từ lâu trong đầu óc của hắn không còn có chút khái niệm gì về quá khứ, một quá khứ mà những người như hắn xem đó là một ký ức đau buồn cần phải quên đi. Lúc đầu nó như một màn sương mỏng mà hắn còn cảm nhận lờ mờ sự việc, nhưng từ từ theo thời gian nó tích tụ ngày càng dày thêm và cuối cùng thì đặc quánh lại mà hầu như không có vật gì có thể xuyên qua nổi, cho đến một ngày người cha nuôi Mỹ nhân từ của hắn trước khi qua đời đã kêu hắn lại nói:
Sơn Nam * Mùa "len" trâu
tranh VIVI |
Subscribe to:
Posts (Atom)