văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Thursday, May 2, 2013

Nguyễn Mạnh Trinh * Tháng Tư, những giọt mưa



Ðêm hôm qua. Mưa lớn. Nằm nghe những hạt mưa rơi trên mái, trong cái ẩm lạnh của đất trời tự nhiên không ngủ được. Thức giấc trong cái không gian mênh mông, thấy cuộc đời qua đi với nỗi bàng hoàng khi nhìn về tháng ngày đã trải.

Hồ Trường An * bà năm tơ hồng


Tôi còn nhớ trong xóm tôi có bà Năm Tơ Hồng. Tên thật là bà Năm Lương nhưng vì bà thích làm mai làm mối nên chòm xóm kêu bà là bà Năm Tơ Hồng. Thuở đó, bà Năm Tơ Hồng đã năm mươi tuổi, nhưng bà trẻ dai, coi như khoảng ba mươi ngoài. Bà ăn mặc tươm tất, áo lụa quần lãnh hoặc áo xuyến trắng quần xá xị, quần sa-teng, quần lục soạn, coi khác hẳn mấy bà lam lũ trong xóm. Bà Năm Tơ Hồng ưa đi chùa và có mặt thường xuyên ở các đám tiệc, đám giổ, cúng thôi nôi...trong xóm hoặc các làng lân cận.

Trần Phù Thế * MONG MANH HỎI NGƯỜI


hỏi người một buổi chiều xưa
mong manh như khói đong đưa ngọn sầu
hỏi người. người sẽ về đâu ?
còn ta về chỗ nông sâu dò tìm

một đời đợi mỏi cánh chim
chim bay biệt dạng bóng chìm biệt tăm
khổ thân chờ đợi bao năm
sống trong cô tịch âm thầm riêng mong

hỏi người xao xác tấm lòng
đã đi là hết đừng trông bóng hình
mong manh nào chút lòng tin
hỏi người có nhớ gọi mình. mình ơi

trần phù thế

Nguyễn Đức Nhơn * Người đàn bà ở căn chung cư số 13

tranh Hồ Hữu Thủ


Có tiếng động mạnh trên tầng lầu 2. Tôi bước vội ra sân nhìn lên, nhưng chỉ kịp thấy cánh cửa căn chung cư đóng sầm lại rồi im bặt. Tôi chờ thêm một vài phút xem có chuyện gì xẩy ra nữa hay không thì điện thoại trong nhà bật reo. Tôi vội trở vào nhấc máy và sững sờ khi nghe đầu dây bên kia, anh Hải ơi! anh lên khóa cửa giùm em. Hồi chiều ra đi em quên khóa. Cảm ơn anh. Alô… alô… tôi chưng hửng, càu nhàu, con khỉ! chưa kịp hỏi gì đã cúp, đồ điên…

Đặng Tiến ◙ Dải yếm trong Thơ


Thơ Tết, thơ Xuân thường là ước lệ. Nhưng qua những ước lệ chúng ta có được nhiều câu thơ hay, và hay về nhiều mặt: nghệ thuật, tâm cảm và phong tục. Trên ba kích thước ấy, có lẽ Nguyễn Bính là người lưu lại nhiều thơ Tết, thơ Xuân hay nhất, từ tâm sự tha hương đến hình ảnh mùa xuân đất nước hay ngày Tết dân tộc:

HUY TRÂM ° SẦU ĐỜI


   Phải em ra chợ không em?
   Mua cho anh – nửa chục nem với cà
   Mua thêm đậu hũ, hành hoa
   Trưa nay bỗng nhớ quê nhà làm sao!

   Nhớ Phan Thiết – nhớ Sông Mao
   Đường mương cá quẫy – mưa rào tháng tư
   Nơi này đất vượng – an cư
   Văn minh tiên tiến hình như thừa mình

   Từ vô ích đến vô danh
   Trăm câu Anh ngữ không rành một câu
   Thôi em đi chợ cho mau!
   Để anh lấy rượu tiêu sầu hôm nay.

  HUY TRÂM

Luân Hoán * Tạ Ơn Giọng Hát Ru Con Bất Ngờ


tranh Lê Văn Đệ

à ơi con ngủ cho ngoan...”
nghiêng đầu gượng nhẹ hai bàn chân đi
xế trưa màu nắng lưu ly
thơm vàng vùng đất dậy thì cỏ hoa
 
lâng lâng lòng nỗi nhớ nhà
ủa, đâu có phải... như là nhớ... ta
nhớ lời ru mẹ xưa xa
vẫn nằm trong ngực tràn ra bất ngờ

NGUYỄN AN BÌNH * NGUỒN CỘI



   Từ lâu trong đầu óc của hắn không còn có chút khái niệm gì về quá khứ, một quá khứ mà những người như hắn xem đó là một ký ức đau buồn cần phải quên đi. Lúc đầu nó như một màn sương mỏng mà hắn còn cảm nhận lờ mờ sự việc, nhưng từ từ theo thời gian nó tích tụ ngày càng dày thêm và cuối cùng thì đặc quánh lại mà hầu như không có vật gì có thể xuyên qua nổi, cho đến một ngày người cha nuôi Mỹ nhân từ của hắn trước khi qua đời đã kêu hắn lại nói:

Trần Vấn Lệ * Đà Lạt 60



Tạnh mưa.  Đã tạnh mưa rồi.
Chắc con bươm bướm biết trời tạnh mưa?
Bây giờ mới xế còn trưa
Sao con bươm bướm mình chờ không sang?

Sơn Nam * Mùa "len" trâu

tranh VIVI
Nước tràn bờ sông Hậu chảy qua. Nước trên trời tuôn xuống. Gió biển triền miên thổi lộng về. Từ Sáng đến chiều, mặt trời biến dạng sau lớp mưa : ánh nắng pha loãng đều đều không làm chóa mắt kẻ ưu tư đang ngồi hút thuốc mà ngắm mấy lượn sóng chạy dài tiếp lưng trời. Núi Ba Thê bên này, núi Cấm trước mặt, hòn Sóc, hòn Ðất bên kia bình thường xem hùng vĩ, thơ mộng thì nay trở thành lè tè, bé bỏng trong cảnh bao la trời nước.