văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Friday, June 28, 2013

thơ NGUYỄN AN BÌNH


CHIỀU MƯA NGHE HÁT
LẠI BÀI THƠ CŨ.

* Nhớ bài CHIỀU của HỒ DZẾNH

Chiều mưa nghe hát lại bài thơ cũ
Ai có hay người thương sợi khói quê nhà
Chút nắng như vương trên đồi xanh heo hút
Chỉ thấy cây rừng phong tỏa mưa sa.

HỒ TRƯỜNG AN * nắng về theo bướm lạ


Cụ Thông bà vốn là chị của bà cụ Bắc. Cụ có hai cô con gái đồng trang lứa với Thắm. Cụ Thông ông khi di cư vào Nam mang theo chứng bịnh suyễn. Khi gia đình cụ thiên cư về vùng Cái Sắn thì cụ ông chết vì cái bịnh dị ứng đó. Người nhà chở cụ ra Trạm Y Tế quận mà vẫn cứu sống cụ không kịp.
Nhận thấy mình ngoài em gái và cháu gái ra thì chẳng còn ai thân thích, cụ bà đem hai cô con gái là cô Hồng và cô Lam về Vĩnh Long để gần gũi em gái và cháu gái của mình. Nhưng cụ không chịu ở xóm Bánh Phồng đâu.

Thursday, June 27, 2013

PHAN TẤN HẢI * ngồi bên những bóng đêm và nghe lời hải cẩu trên cầu đá



Nơi tôi ngồi, bên kia khung kính là biển. Cát chạy dài, nước liếm từng 
lượn nhỏ xuống và lên. Cầu tàu đi từng nhịp khẳng khiu. Dăm người 
đi tới lui dưới ánh đèn vàng tỏa trên vai cầu. Tôi nhìn. Sóng vỗ sủi tăm. 
Phía trong, người ca sĩ Mỹ đứng nhịp chân hát; mặt nàng thật tươi. 
Người nhạc công da đen bên cạnh thổi chiếc kèn trumpet, môi phùng 
lên từng câu. Gã Mỹ trắng gõ hai tay lên dàn organ, người gật gù.
“Ông cần gì?”
“Một tí rượu.”

DUY NĂNG * tượng đài

 
Ngày xưa tôi đọc lời Xuân Diệu (1)
Nói đến hai người thơ rất xa
Tên tuổi quê hương trời đất lạ
Tôi hình dung mãi cũng không ra

Hồn tôi thuở ấy như trang giấy
In đậm bao nhiêu mộng vẽ vời
Chữ nghĩa văn chương vòng nguyệt quế
Hào quang rọi sáng mãi trên ngôi

Wednesday, June 26, 2013

LÊ XUYÊN * Chú Tư Cầu [tiếp theo]

2.

Từ Cầu lấy chiếc đũa bếp xơ lại nồi cơm, rồi đặt chén mắm chưng trở lại trên mặt lớp cơm, xong xuôi, nó lấy nắp vung đậy lại.

Đôi mắt của anh ta cay xè: hôm qua anh ta mắc vô trong nhà để qua bên con Phấn nên bỏ phế ba mớ củi phơi sương suốt đêm, đến chừng sáng nay đem vô chụm khói bay mịt mù...

Với lại suốt trong đêm rồi, sau khi bàn tính với con Phấn một lần chót về chuyện trốn đi vào ngày hôm nay, Tư Cầu về thao thức suốt đêm cho tới khi nghe con gà nòi điều phạch phạch vỗ cánh gáy vang rân ở sau chái hè...

HẠO NHIÊN NGUYỄN TẤN ÍCH * một chuyện thật cảm động


Trong chuyến viếng thăm tiểu bang Utah, tôi đi thăm hầu hết các thắng cảnh nơi đây.
Thủ phủ của tiểu bang là Salt Lake City. Hồ nước mặn Great Salt Lake rộng mênh mông nằm trong vùng đồi núi Rocky Mountains cao hàng ngàn bộ cách mặt biển. Ðộ muối trong nước cao gấp năm lần nước biển đại dương. Một kỳ công của Thượng Ðế đã ưu đãi cho vùng đất cao nguyên này.

Tuesday, June 25, 2013

ĐỖ HỒNG NGỌC ♦ kẻ rong chơi

tặng Trịnh Công Sơn

Chàng đến như một kẻ rong chơi
Du ư Ta bà thế giới
Thương những giọt nắng
Yêu những cơn mưa
Biết nghe lời tự tình của từng ngôi tháp cổ
Đau nỗi đau hòn sỏi lăn trầm…
Thấy vô thường là đóa hoa rực rỡ
Phúc âm là nỗi buồn
Khi Chúa, Phật đi xa…

TRẦN VẤN LỆ * ở đây chiều gió lộng tôi thổi buồn tôi bay























Bạn đã về Đà Lạt nói thời tiết dịu mát.  Rừng không còn xanh ngát chỉ nhà nhà nhấp nhô, trơ trẽn những đồi hoa, hoa nhạt nhòa mây trắng.  Trơ trẽn bậc thềm nắng quạnh vắng bước giai nhân…Con dốc Hai Bà Trưng, hai cây đào xơ xác, chủ nhà nay đã khác, còn giữ cây…là vui!

Bạn kể xong và cười.  Sau một thời dâu biển, còn vài con én liệng, còn vài con én thôi…

Bạn nói bạn đang ngồi nhìn xuống thung lũng biếc thấy lòng con suối hẹp, hai bên bờ trồng rau nên lũng xưa còn màu của một thời cỏ mọc.  Bạn nói mình muốn khóc khi về…toàn người dưng!  May mắn còn chút rừng để thấy còn quen thuộc.  Bạn nói mình lỡ bước trở về chỗ đã xa…

Tôi hỏi bạn chuyện nhà, biết cha già còn khỏe mà như đèn đang lóe những giọt dầu cuối cùng.  Buổi mai mát nắng trong, xế trưa thì nóng bức.  Bạn mặc áo hở ngực giống như thằng du côn!  Bạn di chuyển xe ôm mà xuôi tay xuôi xị.  Ngựa đồi Cù có hí tiếng buồn nghe thê lương…

Ôi Đà Lạt Quê Hương của tôi chừ cái bóng!  Ở đây chiều gió lộng, tôi thổi buồn tôi bay…

Trần Vấn Lệ





















SƠN NAM * người mù giăng câu


Ðứa con trai độc nhứt của ông đã bị "A lơ măn" (người Ðức) giết lúc phải cầm súng giữ vùng An Sác Lo Ren cho Pháp. Ta có thể nói : ông mù vì khói lửa của trận Âu châu đại chiến kỳ nhứt. Còn lại một mình, ông cất căn chòi ở Rộc Lá, ấp Tây Sơn. Rộc là con rạch nhỏ ngoằn ngoèo, bắt nguồn từ môt gò đất cao giữa đồng, chảy thẳng vào một cái lung, phần đất thấp hơn, đầy những rau muống, cóc kèn, ô rô và cá.

NGUYỄN AN BÌNH * nhớ nắng ấm quê nhà

- Gởi tặng con An Tâm
(Boston Massachusets USA)

Nhắc máy đi đừng làm ba lo lắng
Sao thời gian trôi chậm chạp vô cùng
Đồng hồ cát thong dong rơi từng hạt
Mà lòng ba khắc khoải đến từng cơn.
*
Tiếng chuông reo giọng con còn ngái ngủ
Gì thế ba? Ồ! Con ổn thôi mà
Con ngủ lại trong tiếng gào gió rít
Đâu hay rằng ba nhẹ nỗi lo xa.