văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Monday, November 11, 2013

TRƯƠNG ĐẠM THỦY * cà phê sài gòn



Hồi xửa hồi xưa… có một  Sàigòn người ta gọi cà phê là “cà phe”, đi uống cà phê là đi uống “cà phe” với giọng điệu rất là ngộ nghĩnh. Tiếng Tây gọi cà phê là Café, tiếng Anh là Coffee nhưng mấy xì thẩu Chợ Lớn thì gọi là “cá phé”. Vậy thì café, coffee, cà phê, cà phe hay là cá phé muốn gọi sao gọi nhưng ai cũng hiểu đó là món thức uống màu đen có hương vị thơm ngon, uống vào có thể tỉnh người nếu uống quá đậm có thể thức ba ngày không nhắm mắt…
TRỞ VỀ THẬP KỶ 50: CÀ PHÊ VỚ

Friday, November 8, 2013

LAN ĐÀM ¤ vẫn đó, Trưng Vương...


Gửi Những Người Tình Trưng Vương

♥  NGÀY XƯA

Thuở ấy biết đâu người xây mộng,
Chiều lại chiều tan học đón đưa.
Tuổi mới lớn tim chưa rung động,
Nghìn nâng niu chiều chuộng cũng thừa.

Đời xuôi chẩy mà môi thêm đỏ,
Cũng đôi lần hồn thấy vấn vương.
Đã bất chợt nhìn người bỡ ngỡ,
Nhịp chân chim hoảng hốt cuối đường.

Thursday, November 7, 2013

TRẦN VẤN LỆ ¤ Mỗi Ngày Đang Tới























Khôn thấy ai ôm mùa Đông đi chơi, người
ta ôm mùa Đông tìm một chỗ ngồi / đợi xe
bus và lên xe bus / mái ngói trạm xe lắc
rắc sương rơi…

Khi chưa tuyết, mù sương rơi đã lạnh /
có tuyết thì buồn lạnh biết bao!  Người ta
ôm hôm nay tưởng tới hôm sau, người ta
ôm tương lai là cơm là áo…

Chiếc xe bus chạy trên đường rào rạo / lá
tả tơi như đời tả tơi…Con số nhiều là đa
số người / cần thiết sống thì đi làm mướn!

Mong một ngày ôm mùa Đông sót, muộn /
nở nụ cười là biết sang Xuân.  Có nhiều
người nói với Trời một lời cảm ơn,  Chúa
dang tay đứng hoài trên Thánh Giá!

Mỗi ngày đang tới là một ngày mới lạ.  Lạ
từ câu tôi mở nhập bài thơ:  người ta ôm
mùa Đông và ngồi một chỗ chờ / chiếc xe
bus để đi vào cuộc sống!

Tôi làm thơ là vì tôi mơ mộng, chắc em
cười:  anh dễ ghét quá đi!  Em thì mãi mãi
dễ thương, tôi nghĩ lúc Xuân về:  Hoa nở
đẹp vì em thôi đó nhé!

Trần Vấn Lệ

Wednesday, November 6, 2013

VĂN QUANG * Ngoại cảm thật và ngoại cảm dởm

Dư luận tại VN đang bùng lên dữ dội và được mọi người theo dõi hiện nay không còn là chuyện ông BS Nguyễn Mạnh Tường ném xác bệnh nhân bị tử vong xuống sông để phi tang nữa. Tội ác quá tàn độc của một BS bị lên án gay gắt nhưng cho tới nay vẫn chưa thấy ai chịu trách nhiệm cả. Phường đổ cho xã, xã đổ cho quận, quận nhận “sai chút đỉnh,” đỡ đòn cho Sở Y Tế Thành Phố, nhưng lại viện dẫn hàng chục khó khăn để bào chữa. Còn bà Bộ trưởng Bộ Y Tế thì thấy “xót xa, khổ tâm, day dứt” và cũng thanh minh, “Cả nước có gần 300 thanh tra, trong đó tập trung chủ yếu ở Hà Nội, có tỉnh chỉ có 2-3 thanh tra; trong khi có rất nhiều lĩnh vực khác nhau không thể kiểm tra hết được.”

TRẦN TUẤN KIỆT * mùa Vu Lan


mộng vàng ai thếp màu son nhạt
kiếm khách mài gươm dưới nguyệt tàn
ta về trễ quá muôn năm trước
trống đồn bi ký cõi nhân gian

em đẹp còn đây dáng mỹ nhân
Tây Thi gái Việt sắc mê hồn
ta say tình sử thương thiên cổ
mấy nếp lâu đài rộn gót son

ấy ai cưỡi ngựa chơi vườn cũ
khua trống chiêng xưa bóng chập chờn
kìa xem trăng mộng thành thiên cổ
hoa lá vin cành điệp dưới thôn

Em đi lễ Phật Vu Lan mới
dạo chùa lễ Phật nức hương sen
cho anh gởi chút tình ân ái
về dưới Phật đài vui với Em

TRẦN TUẤN KIỆT












Thơ TUỆ SỸ
































Cánh chim trời

Một ước hẹn đã chôn vùi tang tóc
Cánh chim trời xa mãi giữa lòng sâu
Nghe một nỗi hao mòn trong thoáng chốc
Một mùa thu một vạn tiếng kêu gào
Khuya còn lạnh sương mù và gió lốc
Thở hơi dài cát bụi cuốn chiêm bao
Bên cửa sổ bên kia đồi sao mọc
Một lần đi là vĩnh viễn con tàu
Đi để nhớ những chiều pha tóc trắng
Mắt lưng chừng trông giọt máu phiêu lưu

Bình minh

Tiếng trẻ khóc ngân vang lời vĩnh cửu
Từ nguyên sơ sông máu thắm đồng xanh
Tôi là cỏ trôi theo dòng thiên cổ
Nghe lời ru nhớ mãi buổi bình minh
Buổi vô thủy hồn tôi từ đáy mộ
Uống sương khuya tìm sinh lộ viễn trình
Khi nắng sớm hôn nồng lên nụ nhỏ
Tôi yêu ai, trời rực sáng bình minh?
Đôi cò trắng yêu nhau còn bỡ ngỡ
Sao mặt trời thù ghét tóc nàng xinh?
Tôi lên núi tìm nỗi buồn đâu đó
Sao tuổi thơ không khóc buổi bình minh?
 

  Thơ TUỆ SỸ

DUNG NGÃ * chỉ còn có nhau

Chúng ta chừng như mất hết
Chỉ còn có nhau.

Gửi các anh trại hai Sơn La năm 1976-77 như lời nhắn gọi.

Người ta nói người già thường sống quay về với quá khứ.  Vâng, điều này đúng !  Càng đúng cho chúng tôi, những “cựu tù” trại hai, liên trại hai, đoàn 776 Sơn La.  Tháng chín vừa qua (9/2012), bọn “bất chiến tự nhiên bại” chúng tôi lại có dịp gặp nhau tại nhà “cựu tù” Lê Hùng ở thành phố  Westminster, California.

Cho dù quá khứ dù có vui hay buồn, dù có hay hoặc dở; chúng tôi bây giờ đã là những người “thất thập cổ lai hi”, từ nhiều nơi trên đất Mỷ, quay về gặp nhau để cùng ôn lại, hướng về một dĩ vãng “tối tăm” của những năm 1976-1977.  Là những người lính chiến đã “gảy súng” gần 40 năm về trước, vào một ngày cuối tháng Tư, ngày mà nhiều nhà văn, nhà báo đã gọi là Tháng Tư Đen, và thi sĩ Thanh Nam đã viết:
                Một năm người có mười hai tháng
                Ta trọn năm dài một tháng Tư

VÕ THẠNH VĂN * hịch sông núi


Đánh cho để dài tóc. Đánh cho để đen răng.
Đánh cho sử tri: Nam Quốc anh hùng chi hữu chủ!”
(Hịch Tây Sơn)

Bài 1.
(1) Cha ông dựng nước giữ thành
Chí cao trấn ải. Tài lành yên dân
Mấy phen phạt Bắc kinh thần
Mưa rơi. Sương rớt. Mây vầng. Sao băng

HUỆ THU * Bài cổ phong

































 
Gửi anh Tường Linh

Nghe anh năm bệnh vừa ra viện
Ta đến thăm nhau thật ngậm ngùi
Tài tưởng đã thừa xây nghiệp lớn
Chẳng ngờ vận mệnh chẳng cần xui
Mình không hiểu nổi lòng thiên hạ
Nhân nghĩa cầm bằng chuyện nói chơi
Chỉ biết chia nhau quyền với lợi
Ngoài ra ... có thế mới là đời !
Thơ mình sở dĩ không đem bán
Là bởi xưa nay giá quá hời
Gác bút đêm ngày vài cuốn sách
Bạn bè man mác khắp muôn nơi
Anh ơi ! Về với văn chương vậy
Bảy chục mình hơn hẳn mọi người
Bảy chục ngày xưa ông Đỗ Phủ
Cho rằng đã hiếm ở trên đời!

Tôi tuy ngày trước đôi khi đọc
Vẫn nhớ người như nhớ chính tôi
Từ đất Hoa Kỳ nhiều kẻ nói
Tường Linh buồn lắm bạn mình ơi !
Tường Linh vẫn sống trong con cháu
Trong mỗi bài thơ để lại đời
Trong mỗi phút giây cùng bạn hữu
Uống say vài chén vỗ tay cười
Về đây hương vị còn đang Tết
Cùng xẻ chia nhau chút ngọt bùi

huethu

Tuesday, November 5, 2013

T.VẤN : Giải Nobel về Văn Chương 2013

Cuối cùng thì nhà văn nữ 84 tuổi người Canada, Alice Munro ,cũng đã được trao giải thưởng cao quý nhất về văn chương. Khởi sự viết năm 37 tuổi, và chỉ viết truyện ngắn, gia tài chữ nghĩa gần 50 năm của bà gồm 14 tuyển tập truyện ngắn, đã được hội đồng chấm giải xưng tụng là “ bậc thầy về truyện ngắn hiện đại “. Tuyển tập truyện ngắn thứ 14 , xuất bản năm 2012, có tên “ Dear Life “ , như lời bà tiết lộ trước khi biết mình nhận giải thưởng, sẽ là tập truyện ngắn cuối cùng . Nhưng có lẽ bà sẽ đổi ý. Một giải thưởng có tầm cỡ như giải Nobel về Văn Chương, có khả năng làm thay đổi nhiều thứ.