◊ Cánh
chim trời
Một
ước hẹn đã chôn vùi tang tóc
Cánh chim trời xa mãi giữa lòng sâu Nghe một nỗi hao mòn trong thoáng chốc Một mùa thu một vạn tiếng kêu gào Khuya còn lạnh sương mù và gió lốc Thở hơi dài cát bụi cuốn chiêm bao Bên cửa sổ bên kia đồi sao mọc Một lần đi là vĩnh viễn con tàu Đi để nhớ những chiều pha tóc trắng Mắt lưng chừng trông giọt máu phiêu lưu
◊ Bình
minh
Tiếng
trẻ khóc ngân vang lời vĩnh cửu
Từ nguyên sơ sông máu thắm đồng xanh Tôi là cỏ trôi theo dòng thiên cổ Nghe lời ru nhớ mãi buổi bình minh Buổi vô thủy hồn tôi từ đáy mộ Uống sương khuya tìm sinh lộ viễn trình Khi nắng sớm hôn nồng lên nụ nhỏ Tôi yêu ai, trời rực sáng bình minh? Đôi cò trắng yêu nhau còn bỡ ngỡ Sao mặt trời thù ghét tóc nàng xinh? Tôi lên núi tìm nỗi buồn đâu đó Sao tuổi thơ không khóc buổi bình minh? |
|
Thơ TUỆ SỸ
|