TƯỜNG
LINH * Khúc Ca Quy Ẩn
Bạch diện qua rồi, vẫn trắng tay Thư sinh buổi trước, gã cuồng nay Lạc đường quay ngựa, vương tình bút Xa ruộng, lìa quê, nhớ luống cày .... Ðọc sách nửa đời chưa sáng ý Bão bùng tơi tả cánh mơ bay Nghìn câu nguyện ước tan theo mộng Ráng đỏ mây phai nắng cuối ngày Hiên vắng ta ngồi đêm nguyệt tận Mắt buồn người hiện giữa cơn say Khúc thu người tiễn ta chiều cũ Dương liễu đầu sông lá rụng đầy Không chén trường đình mà lảo đảo Không màng sự nghiệp cũng ngây ngây Sông Thu nào phải là sông Dịch Hai phía thầm đau nhạn lạc bầy Ta đã hẹn người ngày tái kiến Hội Xuân đời ghép hội rồng mây Người không còn nữa, ta phiêu dạt Trở lại còn ai gặp nữa đây ? Quê cũ, cổng làng ai đứng đợi ? Chiều Xuân lạnh chiếu rượu xuân bày Sông xưa lở cả đôi bờ đẹp Hoang vắng, đò thôi cập bến này Trời mênh mông quá, vô tình quá ! Không hận nhưng lòng tiếc lắm thay ! Vốn nặng cưu mang tình cố lý Về nhìn hiên cúc gió thu lay Ta ngâm khe khẽ bài tương biệt Người trách thầm qua nét nhíu mày Nhân ảnh mờ chìm trong đáy cốc Rượu chiều sóng sánh bởi heo may Ta chờ nghe tiếng thân thương cũ Người gửi riêng ta thuở đọa đày Chiều bỗng tuôn mưa, trời nổi sấm Chén buồn còn lại chất men cay Bóng người mãi mãi là hư ảnh Mưa suốt đêm trường, gió lạnh vây Rượu rót chờ người không hiện nữa Bài thơ chiêu niệm ý hao gầy Cố nhân ! Ta gọi tên bằng hữu Vạn nẻo trầm luân mất dấu giày Ta ngó lên nguồn, trông xuống biển Hỏi cùng nam bắc, hỏi đông tây ... Lặng im xẻ nghé tan đàn hết ! Tiếp những mười năm hẹn đã chầy Mồ bạn lạc loài bao cõi lạ Nén hương chưa đốt tỏ lòng này Tri âm, tri kỷ như sao sớm Chút nghĩa kim bằng cũng hiếm thay ! Cuối cuộc viễn hành đơn độc quá Bơ phờ cánh hạc khép đường bay Gẫm bao chí lớn trong thiên hạ Chẳng được còn xanh với cỏ cây Thì ta một chấm nhân sinh nhỏ Mong mỏi gì hơn ở kiếp này ? Cũng chẳng tính chi còn với mất Càng không than vãn chuyện riêng tây Ðàn xưa trỗi lại bài lưu thủy Lắm nỗi niềm trao với nước mây Khúc ca quy ẩn đưa xa nhịp Khắc nét đời thơ chiếc bóng gầy Vang mãi dư âm triều hệ lụy Thơ chào tuyệt tích gửi ai đây ? Tường Linh Tân Tỵ 2001
Bài họa của Võ Thạnh Văn
NỬA ĐỜI LÂM LỤY
Cuộc diện xoay vần, hề! Tang hải
Nước non dâu bể buổi hôm nay
Chiến chinh Đất Mẹ, hề! Phế tích
Binh lửa can qua nát luống cày
Nấu sử một đời, hề! Khói trắng
Sôi kinh nửa kiếp mộng vờn bay
Nam Kha tròn giấc, hề! Gươm lạnh
Tê tím hoàng hôn ráng cuối ngày
Bao đêm nguyệt tận, hề! Hoang vắng
Bình thủy tương phùng cạn chén say
Đôi bờ vực lở, hề! Đồng điệu
Bá Nha, Chung Tử… hận vơi đầy
Bến nước Sông Thu, hề! Linh địa
Mộng lớn buồm căng chí ngất ngây
Càng khôn dị dị, hề! Khoái hoạt
Khuây khỏa Tề, Di… nhạn kết bầy
Đã hẹn một chiều, hề! Tương ngộ
Hàn Giang sông nước tụ hoa mây
Mài dăm giọt mực, hề! Khai bút
Bên trời lận đận kể từ đây
Bèo hoa tan hợp, hề! Tương biệt
Người đi kẻ ở tiệc chi bày
Thì thôi lãng đãng, hề! Mệnh nước
Hoành gươm thổi sáo tống ưu nầy
Tâm tình hảo hán, hề! Trăng tỏ
Nghĩa khí trượng phu hiếm vậy thay
Sục sôi máu cuộn, hề! Tinh huyết
Phế thành cờ lộng gió thu bay
Quê Cha vạn dặm, hề! Tần Lĩnh
Lắng sâu đáy cốc sợi lông mày
Rượu đắng trường đình, hề! Dịch Thủy
Mai về Dĩnh Thủy rửa cơ may
Giang đầu Thủy Bạc, hề! Mờ mịt
Bến nước Kim Sa khói đọa đày
Người lỡ vận trai, hề! Ẩm hận
Ta cam mất nước uống nồng cay
Mịch La ngày ấy, hề! Khói sóng
Gió dập mưa vùi bủa tứ vây
Đành ngắm trăng suông, hề! Thế sự
Đổi thơ lấy rượu chuốt thân gầy
Bằng hữu Yên Tần, hề! Chung Thủy
Một thoáng mù khơi nhớ dấu giày
Ngậm ngải tìm trầm, hề! Chí cả
Vẽ mình mò ngọc biển Trời Tây
Rồi mai quay gót, hề! Cố quận
Ca hát nghêu ngao hết tháng chầy
Bạc thếch chinh y, hề! Vuốt mặt
Ngâm khúc Ly Tao tỏ dạ nầy
Hồng nhan tri kỷ, hề! Trích địa
Chút nghĩa kim bằng quý lắm thay
Cuối nẻo trầm luân, hề! Thành bại
Sương đồng hạc nội chập chờn bay
Trải bao hưng phế, hề! Kim cổ
Gom chút tà dương bón cỏ cây
Hạt bụi truy tầm, hề! Nguồn cội
Tắm lại đầm sen Vân Trạch nầy
Gác chuyện công danh, hề! Phiêu lãng
Đánh giấc bên đồi trăng xế tây
Cung xưa lỗi nhịp, hề! Phiêu giạt
Lưu thủy hành vân rợp bóng mây
Khúc Ca Quy Ẩn, hề! Kiêu bạt
Bỉ sắc tư phong bút mực gầy
Khúc ca lâm lụy, hề! Hào sảng
Vần thơ trác tuyệt vẫn còn đây
Phù hư dật sĩ
Võ Thạnh Văn
Phù Hư am, Vùng Bắc Vịnh
2005
|