Bóng dáng của Vũ Hữu Định như một con ngựa hoang, ngày tháng chất chồng
trên vó ngược mà chính bản thân chủ nhân cũng không lường trước được
phương hướng để định vị cuộc đời trước mặt.
Đã là hóa thân loài ngựa
hoang, sự thuần hóa là điều không tưởng, bước đi nhảy vọt không hai chắn
mắt, vì vậy hướng tương lai như chiếc bóng phù ảo, cứ chạy đuổi miệt
mài trong cái hư không vô cùng tận. Có lẽ định mệnh quy cách cho một số
phận đầy nghiệt ngã, khiến Vũ Hữu Định cứ rong cương cất vó vô định hình
trong không gian lưu trú, lãng bạt suốt bề dài tuổi thanh niên. Cũng có
lẽ bao nhiêu bất trắc cứ đổ đầy trên số phận nhà thơ, đem tất cả phong
trần thế gian phủ chụp cho nát nhàu kiếp số. Long đong và nghiệt ngã bám
đầy trên vai áo Vũ Hữu Định không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng khi
anh gặp tôi tại Sài Gòn, hình như gió bụi cộng sinh đã là chiếc bóng gắn
chặt vào cuộc đời, không tách rời khỏi được số phận và thơ Vũ Hữu Định.
Chan hòa tan nát trong sự vần vũ của vũ trụ, bản thân như hạt cát lẻ
loi giữa sa mạc, cái mất đi còn có hình thể gì đâu mà phải phân trần,
nhưng cái còn lại của một tâm thức người thơ trụ lại được trong cái an
nhiên, thì đó là cái khó được thử thách thật quyết liệt. Vũ Hữu Định
biến hóa sự nghiệt ngã trở thành sự tịch tịnh hằng ngày trong hành xử
với thế sự và chính bản thân, như một đóa sen hồng điềm đạm thanh khiết
giữa tứ bề sương khói phủ vây. Trong đời tôi, giao tiếp thân tình với
bằng hữu bốn phương, dĩ nhiên cũng gặp nhiều khuôn mẫu tuyệt vời trong
cuộc sống. Nhiều nhân dáng chuyên chở từ tâm thức kỳ diệu gần như những
đạo vị, được hóa thân tự tại, dù có quay cuồng trong nghiệt ngã… Vũ Hữu
Định là một con ngựa bạch lãng bạt phiêu du dưới những giọt trăng vàng,
đói hớp sương tạo dựng sự sung mãn cho khí thơ, hiện thành bất chợt luân
lưu hòa nhập với từng đoạn đường trường sải vó qua truông.
Thản nhiên bước lên cuộc sống không giây phút bình yên, Vũ Hữu Định
không bao giờ thiếu nụ cười cợt đùa với thế sự chung quanh. Thoạt đến
thoạt di, là phương chăm hành sự khiến có lúc anh em quan tâm chờ đón
cũng không định được phương hướng dừng chân của Vũ Hữu Định. Thật ra,
hoàn cảnh bất hợp lệ khiến đời sống anh có một sự thay đổi lớn, luôn
lăng ba vi bộ trước biến động trên lộ trình. Chính vậy, phần vì tế nhị
với bạn bè, phần vì lãng bạt của tính nghê sĩ, Vũ Hữu Định di chuyển
thường xuyên để khỏi phiền hà cho bằng hữu, hơn nữa sự ra đi cũng là
những bước thơ rơi, giúp nhà thơ hóa hiện nhiều tác phẩm tuyệt cùng.
Trong đời, có lẽ Vũ Hữu Định là một trong những nhà thơ viết dễ dàng và
nhanh chóng trên bất cứ hoàn cảnh nào. Thơ Vũ Hữu Định bộc phát thật tự
nhiên, như hoa phải nở, trăng phải soi và sương phải phủ mờ vạn vật. Bất
chợt trên đường hoạn lộ, nhập tâm vào cuộc lữ hành và khiến thơ hóa
hiện bằng những tinh túy vừa rơi rụng, làm nảy nở từng đóa hoa lung linh
giữa trời đất…
Năm 70 cách đây hơn 40 năm, thời loạn ly giữa bao nhiêu tin chiến sự
làm cuồng rối cuộc sống của quê hương, anh em văn nghệ cật lực bày tỏ
tiếng nói của tuổi trẻ bằng những tạp san, rải rác hầu hết các tỉnh
thành trong cả nước. Mỗi tờ báo đều có quan điểm riêng, nhưng tụ chung
vẫn là mặt trận phản đối chiến tranh diệt chủng. Sự gặp gỡ tên tuổi hằng
ngày trên các báo chí văn nghệ, đã giúp trong lòng anh em hình thành
một sự quen biết vô hình, nhưng trân trọng nhau một cách chân thành. Đến
khi có dịp giáp mặt thăm viếng, thì đã như mối thâm tình giữa những cố
nhân. Vũ Hữu Định lếch thếch bộ hành qua cây cầu chữ Y dài gần 700m, vào
tìm tôi ngay buổi trưa ngày giáng sinh 1971, nhốt cả hồn thơ trong một
vóc dáng thấp đậm người, mà nụ cười là điểm chính yếu luôn hiện diện
trên môi anh. Phong phanh trong chiếc sơ mi bỏ ngoài, lẹp xẹp đôi dép
Lào bước vào tệ xá. Người mà Vũ Hữu Định gặp đầu tiên là Nguyễn Thành
Xuân và Trương Quang Vinh, lần lượt xưng tên rồi khoác vai nhau kéo vào
hàn huyên. Bản tính Vũ Hữu Định xuề xòa, cởi mở mà sự thong dong của anh
hình như thể hiện được cung cách tự nhiên trong đời sống. Tôi chưa hề
nghe Vũ Hữu Định than thở, dù từ thời gian 1970 – 1974 anh đi – về với
tôi tại thư trang Quang Hạnh hầu như thường xuyên. Mỗi lần xuất xử với
chuyện đời, Vũ Hữu Định thường về kể tôi nghe những diễn biến mà anh
lượm nhặt được từ bốn phương trời, quy cũ lại và đưa ra trò chuyện với
nhau.
Những kỷ niệm của nhiều người bạn làm văn nghệ, mỗi người có cách xử
thế riêng biệt, đậm tính khí của tâm hồn mỗi cá thể. Nét tiêu dao phong
thái của một Trần Kiêu Bạt có tính cách giang hồ, đậm nét lãng bạt Nam
bộ và hy sinh như phong thái của Lương Sơn Bạc. Cung cách của một Nguyễn
Bắc Sơn, lại đăm chiêu giữa cái khí cốt phương Đông, gác kiếm ngay trên
trận chiến rượu tàn, mà phá phách chơi ở mọi điếm lữ trần gian. Phạm
Nhã Dự thì lãng đãng trong sương mù của 18 thôn vườn trầu, mọi khí hậu
tinh sương đều được nhà thơ cung hiến hết cho bằng hữu tâm giao, mà đối
với anh, mới cũ vẫn tứ hải giai huynh đệ. Một Hà Thúc Sinh thì nhẹ hẫng
bước phong lưu với đồng điệu, đến nỗi: “ Hà Thúc phu nhân coi buồn lắm/ Sữa thiếu làm sao tiếp rượu chồng”…Hằng
hà sa số bằng hữu văn nghệ, cái tâm của anh em nhiều khi ảnh hưởng cực
kỳ với sáng tác. Hình như tất cả chân thật của cõi lòng, dù ở bất cứ
hoàn cảnh phủ chụp nào, cũng là một hạnh ngộ để nhào nắn giữa khuôn đời.
Tôi cảm nhận, Vũ Hữu Định có một chút lãng bạt của Trần Kiêu Bạt, sự tự
tin nhẹ nhàng của Hà Thúc Sinh, hòa – hoa – nghĩa – khí- chân - thành
với đời sống như Phạm Nhã Dự, chút nghiêm cẩn rộng mở cái tâm bát ngát
bốn phương như trường hợp Nguyễn Lê La Sơn…Chính vậy, bôn ba trong cuộc
đời đầy hệ lụy, nhưng Vũ Hữu Định vẫn giữ vững được bản sắc du hành
tuyệt diệu cho thơ. Đến đâu thơ cũng tràn ngập trên thần trí, tràn ngập
cả không khí vây quanh. Tôi không hiểu ở thời đại Thiền sư Basho, khi
chống gậy dặm ngàn sương gió, phong vũ có dồn dập ảnh hưởng đến phong
thái ông như thế nào. Mà ngàn bài Hai Ku kỳ diệu lắng động cả thiên thu.
Chỉ có điều hình ảnh của Vũ Hữu Định cũng có dáng dấp lênh đênh, trôi
nổi giữa trần gian, trong cái tâm còn quầy quả xáo trộn vô thường, khác
hẳn điều hạnh phúc an nhiên thiền vị của Basho, trên bước thiền hành.
Thơ Vũ Hữu Định vẫn gieo hoa giữa không gian, đầm đìa cả một trời nghiệp
chướng của nhân sinh, mà những khúc trường ca lỡ vận là một hướng nhìn
tan tác tội nghiệp của kiếp người: “Ta đã hát khúc hát đời lỡ vận/ Hát âm u trong đêm tối một mình”, mà nhiều lúc tàn canh uống từng giọt rượu cô đơn để chợt thấm đẫm trách nhiệm cương thường: “Ta
đã hát khúc đời lỡ vận/Khúc hát buồn như một khúc sông con/ Khúc hát
cay như những lần uống rượu/ Khúc hát chua như một đĩa cũ mòn/ Khúc hát
đời cha nay đến đời con”. Chợt nhớ trong bao lần ngẩng bóng để lãng quên, nhưng làm sao được, ở quê xa vẫn chợt ẩn hiện man mác đến đau lòng: “Mười năm cha mẹ đau chân sỏi/Sớm lặn truông xa, chiều lội bãi cồn”.
Vũ Hữu Định có một sự cương nghị trong cuộc sống, dù phôi pha có phủ
đầy trên số kiếp nhưng đời thường anh vẫn trầm tĩnh đến độ phớt lờ những
khắc nghiệt đó. Hình như, trong những cuộc giao tiếp, thần thái Vũ Hữu
Định hòa đồng trong nếp sống hồn nhiên của mọi người, nhưng những đêm
dài lẻ loi, đầy vơi ý nghĩ trên chén rượu, làm sao không bừng cháy những
ám ảnh riêng tư: “Thời đại thánh thần đi mất biệt/ Còn lại bơ vơ
một giống sầu/ Rót mãi, bao nhiêu tình cũng cạn/ Nâng ly, nhìn thấy tóc
bạc mau”, những câu hỏi thường đặt ra như một cách tự vấn: “Anh là một gã giang hồ tới/ Lòng hoang như con lộ không đèn/ Ngồi với hồn sầu ly rượu cạn/ Sao mới vài ly mà đã say?”
Thế là, Vũ Hữu Định lưu vong sống trong Thư trang Quang Hạnh của tôi,
thấm thoát cũng gần 4 năm, bắt đầu từ cuối năm 1971-1974. Thời gian vật
đổi sao dời, đối với con chim di Vũ Hữu Định như một cái cớ để xếp cánh
tạm lắng trong không gian ân tình. Tôi thường xuyên chở Vũ Hữu Định
trên xe Honda 67, lúc thăm viếng A.Khuê, lúc qua Phạm Duy, hẹn hò Phạm
Chu Sa…Đi xe máy thật ra là một phương tiện để di chuyển nhanh gọn,
tránh cho Vũ Hữu Định những cuộc tra xét bất chợt giữa lộ trình. Năm
1973, có hai chuyến di chuyển đầy kỷ niệm, khắc sâu thêm tình cảm của
Định với đồng bằng miền Nam, mà anh thường cười nói, nghĩa khí bạt ngàn
trên từng cọng lúa. Trưa hè 1973, tình cờ Phạm Trích Tiên có lời nhắn
gởi mời về thị trấn Tân An (Long An) cách Sài Gòn hơn 50 cây số, mà Phạm
Trích Tiên rào đón, ngày cuối tháng lương bổng dồi dào, để khỏi mất mặt
với phương xa. Thật tình tôi ngại đường xa và túy tửu vô chừng, nhưng
Vũ Hữu Định lại phấn khởi, đốc xúi tôi làm một chuyến di chuyển cho biết
một tỉnh lỵ miền Tây gần gũi Sài Gòn nhất. Chiều ý, tôi cũng đèo Vũ Hữu
Định trên chiếc hắc mã 67, về hội ngộ Phạm Trích Tiên sau gần 6 tháng
không gặp mặt. Cái đến thì tự khắc sẽ đến, sự chờ đợi của Phạm Trích
Tiên cũng được đáp ứng với hiện diện của hai gã phiêu linh. Tiệc tùng
đầy rẫy, rượu tràn khóe môi, tửu phùng tri kỷ, ngàn ly cũng chưa đầy.
Ông Phạm Trích Tiên thì như hủ chìm, ông Vũ Hữu Định thì như rồng gặp
nước…thơ thẩn vun vẫy tứ phương, ca ngâm loạn nhịp nào ai hay ai biết,
vì thần trí gởi cả cho gió ngàn bay. Trong tiệc rượu tới giai đoạn tung
khai lý lịch, hai nhà thơ chợt hét lên ôm chầm nhau trong một phút cảm
ngộ tuyệt vời. Tôi còn ngơ ngác nhìn tìm hiểu, thì Phạm Trích Tiên cho
hay khi nhắc đến gia đình, thì ra Vũ Hữu Định lại là con nuôi của người
cô ruột Phạm Trích Tiên khi anh lưu lạc vào miền Tây khoảng tuổi thiếu
niên. Thì ra mọi sự thế đều được an bày, có tránh được định mệnh đâu, mà
phải thở than? Như trên chuyến đò ngang, kẻ thất phu cũng hiểu rằng
giữa dặm trường vẫn còn tiếng gió sương vương vãi: “Chạnh lòng ngó chuyến đò ngang/ Tiếng kêu sương gió dặm đường quạnh hiu”.
Bản tính của Vũ Hữu Định là cả vì anh em, nên tôi chưa bao giờ nghe anh
than phiền một ai, dù rằng trong đời sống phiêu lãng anh cũng gặp nhiều
chuyện trái ngang thế thái nhân tình. Nhưng chỉ có một lần duy nhất,
không biết Nguyễn Đức Sơn có thái độ ngang trái gì với chàng thi nhân
gió bụi phong trần này, mà trong đời tôi chưa hề thấy cơn giận dữ nào
khiến phủ lấp đầy vơi trên khuôn mặt luôn luôn nở nụ cười của Vũ Hữu
Định. Ngày 29/07/1973 tại tệ xá, Vũ Hữu Định nghiêm chỉnh bày tỏ thái độ
với Nguyễn Đúc Sơn trên một bức tâm thư, đích danh tranh luận chính
kiến với danh dự của một kẻ sĩ…Tôi cũng không lạ gì tính khí trái trời
của các chàng thi sĩ đầy vẻ độc tôn, để dành giựt ngôi vị bắc đẩu. Một
việc làm nghi kỵ khiến đời sống chao đảo, đưa đẩy vào cái hư vị phù du,
mà danh vọng chỉ làm bận lòng cho thơ. Tình cảnh Vũ Hữu Định trong giai
đoạn cùng cực của nẻo sống, nên chỉ có danh dự là sự tự trọng chân
thành. Anh trao tôi xem bản văn ngỏ với Nguyễn Đức Sơn, khiến tôi cũng
buồn lây cho sự thế xáo trộn, thiện ác huyễn hoặc ẩn hiện giữa lớp
người. Định tâm, tôi khuyên giải Vũ Hữu Định suốt hai ngày ròng rã, mới
lấy được bản văn ngỏ lưu lại với thiên thu. Vũ Hữu Định thản nhiên bỏ
lại những phiền toái sau lưng, lững thững lướt vào gió bụi. Bây giờ, thị
phi không còn đọng trên nếp áo, nhà thơ chỉ biết nghiêng tai lắng nghe
trời đất, vạn vật, để ôm cả buổi chiều rơi rụng vào thơ: “Anh có nghe bên đường tiếng chim kêu/ Con chim chi buồn chết cả buổi chiều”, hoang vu cô độc nhớ nhung chất chồng trên cả đường đi lối về, với: “Những con đường núi sâu hun hút/ Những phố đìu hiu không nhớ tên” và :“Thấy gì không giữa bao la?/ Bỗng nghe tim động nỗi nhà quạnh hiu.”
Bóng dáng khiêm tốn khi đứng vươn vai so bì với thiên địa, bản chất hạo
nhiên lại là chân khí tuyệt diệu của thi nhân. Vũ Hữu Định thản nhiên
trước mọi cuồng rối vây phủ chung quanh. Trong tâm thức chắc chỉ còn cô
đọng một khối oan khiên cho riêng mình, mà nhiều khi số phận đã khiến
nhà thơ trải lòng cảm ngộ với những bóng hình phủ chiếu xuống thân ta: “Chiều
khó thở ngồi bên quán xếp/ Một miếng khô, một xị rượu nồng/ Nhai là nói
với đời lận đận/ Uống là nghe sầu cháy long đong……Ta là khách, còn cô
hàng là chủ/ Cũng có trong lòng một hố sâu.”
Trường đời dàn trải đầy nghịch cảnh gai góc, khiến suốt quãng đường đi
qua của Vũ Hữu Định quay quắt như con vụ cuồng xoay. Cái điêu linh không
thoát thành lời, họa chăng chỉ có thơ gieo từng hạt lân tinh trên đường
phiêu bạt, đã làm cháy xém đi những tang thương chất chồng trên suốt
một kiếp người…
|