GS Lưu Trung Khảo |
Thời
còn đi học, tôi không được may mắn học với giáo sư
Lưu Trung Khảo. Thầy dạy ở Sài gòn và một vài trường
ở các tỉnh miền Nam, tôi chỉ học ở Nha trang. Lúc vào
lính tôi cũng chưa hề được gặp thầy, khi thầy có một
thời gian trong quân ngũ. Thầy phục vụ ở Tổng Cục
CTCT và Tòa Đô Chánh, còn tôi thì ở một đơn vị chiến
đấu tại Vùng 2.
Sau
1975, Thầy định cư ở Mỹ, còn tôi ở mãi tận Bắc Âu,
nên không biết những hoạt động của thầy. Sau này
thỉnh thoảng đọc được một số bài viết của thầy,
về chính trị, văn hóa và một số lãnh vực khác, tôi
ngưỡng mộ một người hiểu biết rộng, rất nặng tấm
lòng với quê hương dân tộc, và đặc biệt với các thế
hệ hậu sinh. Thấy trước cái tên thật đẹp của thầy
thường có kèm theo hai chữ giáo sư, tôi đi hỏi mấy anh
bạn tốt nghiệp sư phạm, hy vọng đã từng là đồng
nghiệp của thầy, cũng chỉ được biết có thời thầy
dạy ở Nguyễn Trãi sau này là Chu Văn An, và cuối cùng
về Bộ Quốc Gia Giáo Dục. Ngoài ra tôi cũng được biết
thêm về các hoạt động rất đa diện và tích cực của
thầy từ khi thầy đến định cư ở Hoa Kỳ.
Năm
2007, nhân dịp sang Cali thăm con và mấy người bạn cùng
đơn vị cũ, tôi bất ngờ được nghe vài chương trình
Phật Giáo Hải Triều Âm trên Little Saigon Radio, có giới
thiệu một số truyện ngắn của tôi: Người Bán Sách
Trên Bãi Biển Nha Trang, Thằng Bé Đánh Giày Người Nghĩa
Lộ, Tiểu Thơ, Đà Lạt Trời Mưa, Những Điều Mơ Ước…
Người giới thiệu chính là giáo sư Lưu Trung Khảo. Tôi
vui và hạnh phúc lắm, vì nghĩ mình chỉ mới tập tành
viết lách, vậy mà được một vị giáo sư tiếng tăm
giới thiệu và dành nhiều mỹ cảm cho các bài viết. Dù
vậy, tôi cũng chỉ mới được nghe qua giọng nói từ
tốn, mạch lạc và có sức lôi cuốn của thầy, nhưng
chưa biết mặt thầy.
Đầu
năm 2008, Tiến sĩ Trần Huy Bích, môt người tôi cũng chưa
được hân hạnh quen biết, đọc ở đâu đó một số
bài viết của tôi, đồng cảm và dành cho tác giả một
cảm tình đặc biệt. Giáo sư Bích đã liên lạc với tôi
qua email, hướng dẫn và khuyến khích tôi nên tập trung
các bài viết để in thành sách, và ông sẽ giúp tổ chức
một buổi ra mắt sách tại miền Nam Cali. Tôi khá bất
ngờ, vì đó là điều tôi chưa hề dám nghĩ tới. Hơn
nữa lúc ấy tôi còn khá lạ lẫm với Little Saigon, và
ngại ngùng trước bao chuyện bon chen. Nhưng qua chữ nghĩa
và lời nói, tôi biết đây là một vị thầy mực thước,
khiêm cung, có tấm lòng nhân hậu đáng kính. Tôi vâng lời
thầy dù trong lòng chưa hết băn khoăn. Lâu nay, tôi nghĩ
viết lách chỉ là một hình thức giải tỏa phần nào
những ẩn ức còn đè nặng trong lòng, và cũng chỉ để
chia sẻ với một số đồng đội cũ, những bạn bè có
tên trong các câu chuyện kể hay cùng hoàn cảnh thăng
trầm, thế thôi. Tôi chưa hề có ý nghĩ phổ biến rộng
rãi những bài viết, huống hồ chuyện in thành sách và
ra mắt tác phẩm.
Giáo
sư Trần Huy Bích liên tục khuyến khích, giới thiệu tôi
đến một số bạn bè khác của thầy, những nhà văn,
nhà giáo lão thành có tiếng tăm, trong số đó có giáo sư
Nguyễn Thanh Liêm và giáo sư Lưu Trung Khảo. Lần đầu
tiên nhận đựợc thư của thầy Lưu Trung Khảo, tôi vui
và hãnh diện lắm. Không ngờ có một ngày được thầy
gọi đến tên mình. Chưa gặp thầy, nhưng tôi cứ tưởng
tượng và ái ngại, nghĩ mình từng là một đứa học
trò dở, học hành nhếch nhác, liệu có xứng đáng được
một vị thầy có tiếng tăm thương yêu, giúp đỡ.
Nhờ
sự khuyến khích của giáo sư Bích rồi đến thầy Khảo,
tôi mạnh dạn in tập truyện đầu tay “Ở Cuối Hai Con
Đường” và xin chỉ xuất bản với mục đích góp vào
quỹ Cứu trợ Thương Phế Binh VNCH. Điều mà tôi hằng
ước ao, như để được trả phần nào món nợ máu xương
quá lớn mà mình sẽ không bao giờ trả hết được.
Tháng
6/ 2008 tôi đến Mỹ. Giáo sư Trần Huy Bích tận tình giúp
đỡ, đưa tôi đến gặp một số các cơ quan truyền
thông: Little Saigon Radio, Radio Bolsa, Nhật báo Người Việt,
Việt Báo, Viễn Đông, và đặc biệt gặp giáo sư Nguyễn
Thanh Liêm và Lưu Trung Khảo. Hai thầy đã đồng ý giới
thiệu tác giả và tác phẩm, không những trên một số
đài phát thanh mà còn trong buổi ra mắt sách tại hội
trường Nhật báo Viễn Đông.
Lần
đầu tiên tôi được gặp thầy Lưu Trung Khảo tại văn
phòng Hội Quán Tả Quân Lê Văn Duyệt của thầy Nguyễn
Thanh Liêm. Hai thầy đã hỏi tôi nhiều điều về gia
đình, cuộc sống, đặc biệt chia sẻ những đau đớn
mất mát mà tôi đã phải trải qua trong và sau cuộc
chiến. Thầy Khảo cho biết đã đọc qua tập truyện “Ở
Cuối Hai Con Đường” và dành cho tôi nhiều khích lệ.
Hôm ấy, tôi cùng đi với một người bạn. Anh là một
sĩ quan cùng đơn vị, rất hiền lành. Sau 75, khi anh vào
tù chưa tròn một năm thì cô vợ đã bỏ anh để lấy
một cán bộ Cộng sản. Điều đau lòng hơn là ngay sau
khi vừa mới ra tù, anh bị cô vợ bất nhân bất nghĩa
này nghe lời xúi giục của gã chồng mới, đưa anh ra tòa
với lý do là thời gian ở tù 7 năm chưa đủ “đền tội
ác” để xin tòa bắt anh vào tù trở lại. Đã vậy còn
đầu độc và xúi hai đứa con đến chửi bới hổn láo
và định đánh cả cha ruột của mình. Kể xong câu
chuyện, tôi nhìn thầy Khảo. Đôi mắt của Thầy đỏ
hoe và vài giọi lệ còn đọng trên khóe mắt. Ngoài các
đức tính khác, bây giờ tôi còn biết Giáo sư Lưu Trung
Khảo là một người dễ động lòng trước nghịch cảnh,
trái tim thầy luôn đầy ắp yêu thương, cảm xúc.
Buổi
ra mắt tập truyện hôm ấy rất thành công. Phần lớn là
nhờ sự giúp đỡ tận tình của Giáo sư Trần Huy Bích,
và đặc biệt là sự thương yêu, cổ võ và những lời
giới thiệu rất chí tình, cảm động của thầy Lưu
Trung Khảo.
Tôi
tự biết và cũng không bao giờ dám nhận mình là một
nhà văn. Về khả năng viết lách, tôi thấy mình vẫn
mãi chỉ là một đứa học trò. Nhưng điều làm tôi vinh
dự và hạnh phúc là được làm học trò của thầy Bích,
thầy Liêm và thầy Lưu Trung Khảo.
Một
người từng trải, khiêm cung như thầy, chắc chắn không
thích người khác ca ngợi, nói tốt về mình. Kính mong
thầy thứ lỗi. Viết những dòng này chỉ muốn nhắc lại
vài kỷ niệm ít oi mà tôi may mắn đã có với thầy. Có
thể, đối với thầy chỉ là nhỏ nhoi, nhưng với tôi là
rất đáng trân quý. Và cũng để mừng thầy trong
ngày thượng thọ 80, khi tôi không có mặt chúc thọ thầy,
để được nói với thầy một lời cám ơn, dù rất muộn
màng.
Phạm
Tín An Ninh