văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Thursday, December 31, 2020

Trần Vấn Lệ ** Mai Là Ngày Năm Mới


Một năm dài mấy nữa cũng hết rồi!
Hết rồi!
Hôm nay, ngày cạn kiệt thời gian 2020!
Hỡi những người Hai Mươi...
chưa tròn xong nhiệm vụ
nhưng Nước Non còn đó
Còn, như một cổ độ
thuyền đi chở ai đi?

Friday, December 25, 2020

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM ** GIỮA BỜ SINH TỬ, HÁT KHÚC THIỀN CA



(24 khúc Thiền ca, tặng một Thiền sinh lữ hành vào 6 cửa)

 

Từng sát na vô nhiễm

Bỗng rực rỡ trang nghiêm

Thân tâm cõi vô lượng

Thoát bến bờ khói sương

Sunday, November 29, 2020

THY AN ** Tháng mười thắp lửa



tháng mười thắp lửa

tìm trong hang sâu ký ức

một vài phế tích cũ xưa

nỗi buồn gặm nhấm trên cành lá

đêm trăng thu nửa mảnh

thao thức cuộc đời

những câu hỏi không trả lời

trôi vào góc lòng đen tối

Wednesday, November 25, 2020

TRANG LUÂN ** CƠN LỐC THỜI GIAN

     Phải!  Anh là một người lính.  Một người lính thật sự với đầy đủ mọi ý nghĩa giản dị và thuần túy của nó.  Người lính của những năm tháng khói lửa trước đây ở miền Nam, nơi mà tuổi thơ anh đã vươn mình, lớn lên rồi trưởng thành ở tại đấy.

           Làm sao anh có thể quên được từng ngôi trường mà trước đây anh thường ngồi, cho đến các bài học thuộc lòng, cùng những bài lịch sử oanh liệt, ca tụng tinh thần đấu tranh bền bỉ của dân tộc ta!  Từng bài công dân nồng nàn, dạt dào.  Anh đều nhớ và nhớ rõ tất cả.  Chưa bao giờ anh quên!  Chưa bao giờ!  Anh có thể quả quyết với em là như thế.  Từng khuôn mặt bạn bè, cho đến các đồng đội đã từng chen vai, sát cánh với anh trên cùng một trận tuyến trong cuộc chiến tranh đẫm máu vừa qua.  Chưa khi nào anh phủ nhận hoặc chối bỏ về quá khứ của chính mình, mặc dù quá khứ đó chẳng có gì đáng nói cho lắm!  Lúc nào anh cũng tỏ ra hãnh diện về con đường chông gai, khổ ải mà anh đã đi qua.  Lương tâm không khi nào cho phép anh, cầm bất cứ mũi dao nhọn nào để đâm lại bạn bè hoặc đồng đội anh trước đây, hầu mưu cầu lấy sự sống còn cho riêng chính bản thân mình!  Anh cho đấy là hành động nhơ nhớp, bẩn thỉu, đê hèn và xấu xa nhất.

Thursday, November 12, 2020

Trần Tuấn Kiệt ** Trầm tư về thơ Trần Thiện Hiệp


Ở hai ngoại Trần Thiện Hiệp là một thi sĩ có tầm vóc lớn. Khi về thăm lai quê hương năm 2001, ông đã giao cho nhà xuất bản Trẻ ấn hành tập thơ lấy tên mình – Thơ Trần Thiện Hiệp – gồm 100 bài thơ chọn lọc trong số thơ ông đã xuất bản từ lâu ở Hoa Kỳ, Canada. Xuyên qua thơ ông sáng tác từ bàn viết tạm dung trong suốt thời gian dài gần 30 năm, ta có thể nói Trần Thiện Hiệp là một thi sĩ sống đầy đam mê và thủy chung với sự nghiệp thi ca. Với một bút pháp thâm hậu, nhà thơ họ Trần đưa người đọc vào thế giới tinh thần của mình bằng những vần thơ ý tưởng mới mẻ, suy nghiệm sâu sắc về thân phận con người trong cõi mênh mông vô thường. 

Sunday, November 8, 2020

thơ Trần Vấn Lệ & Phan Đổng Lý


Trần Vấn Lệ ** Chuyện Vô Thường

 

Mưa nắng, ngày mai...dạo của trời

Con người, mưa, nắng, có buồn, vui

Người vui thấy nắng...lòng nghe ấm

Kẻ khổ nhìn mưa, dạ rối bời...

Thursday, November 5, 2020

Trang Luân ** CUỐI TRỜI MÙ SƯƠNG



     Ngày mai chừng mấy giờ thì anh đi!” 

“Bảy giờ anh phải có mặt ở bến xe Văn Thánh rồi có người dẫn đi.  Họ dặn đi, dặn lại, là nhớ phải đến đúng giờ.  Hình như họ chia ra làm nhiều đợt thì phải!  Tuy họ không nói ra, nhưng anh cũng có thể suy đoán được như thế.  Mỗi đợt theo như anh nghĩ, độ chừng mười người là cùng.  Họ còn nhắc khéo, mình nên ăn mặc giản dị, giống như người đi buôn bán, làm ăn thì tốt nhất.

Tuesday, November 3, 2020

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM ** BẦY TRÂU CỔ, ÂM THANH TRỐNG-BỔI VÀ LỤC-LẠC GIỮA ĐÊM KHUYA.


Tiếng lục lạc vừa khua bên đền cổ
Từng giọt kinh thoáng rụng giữa hư không
Tiểu nhân giả chợt ném tung tràng hạt
Ồ, thiên thu nở vụt một dung nhan

Hoa sắc không nẩy mầm ven lộ giới
Nửa càn khôn he hé nụ thiên khai
Chợt giấc mơ đầy quang niên tiền kiếp
Xua bầy trâu xuyên suốt xuống chân mây

Trần Vấn Lệ ** Trăm Nhớ Ngàn Thương





Trái tim màu đỏ:  yêu anh nồng nàn!
Trái tim màu vàng:  yêu anh nhiều lắm
Trái tim xanh thắm:  yêu anh cánh đồng
Trái tim màu hồng: yêu anh không kể...

Wednesday, October 21, 2020

Phạm Tín An Ninh ** ĐÀ LẠT TRỜI MƯA

  


Tôi đến Đà Lạt đúng vào một ngày mưa. Mưa tầm tã. Ngồi trong nhà Thủy Tạ, nhìn những hạt mưa bay giăng kín rừng thông, phủ mờ khu phố Hoà Bình , và rơi lả tả xuống mặt hồ Xuân Hương, tôi mơ hồ như những giọt nước mắt của người góa phụ đã từng một thời nhan sắc.

Tuesday, October 20, 2020

TRANG LUÂN ** LỐI XƯA TÌM VỀ

Hiền thật không ngờ!  Anh lại dám ra đây một mình.”

“Có gì đâu mà không dám!”

          Người đàn bà trạc ngoài năm mươi, có mái tóc ngả màu cùng gương mặt tái nhợt quay sang giải thích:

“Em thấy Việt kiều về nước, đi đâu cũng đều có người nhà sát cánh ở bên cạnh.  Chứ đừng nói tới chuyện đi xa như anh!  Riêng!  Có anh thì ngoại lệ.  Dầu sao anh cũng nên cẩn thận thì hay hơn.  Đi xa anh nên bảo Hòa hoặc ai nấy tháp tùng với anh cho an toàn.  Anh đừng tưởng người ta không biết đâu!  Người ta tinh lắm đấy.  Nhất là màu da cùng cách xử dụng tiền bạc.  Vả lại, anh về cũng đâu có giống như mọi người khác!  Về là để lo công việc, chứ chẳng phải là để đi chơi, hoặc đi thăm danh lam thắng cảnh chẳng hạn.   Nhiều đêm khó ngủ, em nghiệm lại, mới thấy lời của ông thầy bói ở chợ Cồn đoán cho anh chẳng sai tý nào!  Bốn mươi mấy năm trôi qua rồi đấy anh.  Thế mới biết tốc độ thời gian đi qua đời người thật quá nhanh, anh nhỉ!  Nhắc đến lão thầy bói, em lại liên tưởng đến buổi sáng chủ nhật ngày hôm ấy.  Sau khi xem xét kỹ càng mấy đường chỉ tay cho anh, lão ta còn hỏi anh về giờ giấc cùng ngày, tháng, năm sinh, rồi lẩm nhẩm đối chiếu theo phương pháp tử vi.  Cuối cùng, lão mới ngẩng lên, gật gù phán cho anh bằng mấy câu hết sức thật chắc nịch.

Saturday, October 17, 2020

TRẦN VẤN LỆ ** Diogène Hậu Truyện




Có người đi kiếm một niềm vui

thấy lá Thu bay bỗng ngậm ngùi

nghĩ đến bà con cơn bão lụt

rồi miên man nghĩ chuyện luân hồi...

Friday, October 16, 2020

NGUYỄN AN BÌNH ** MÙA ĐIÊN ĐIỂN TRÊN SÔNG



Khi về mới biết

Nước đã tràn đồng

Trên từng nhánh biếc

Hoa vàng trổ bông.

BÙI MINH QUỐC ** Mấy kỷ niệm làng văn bị trói


1

 

Vào thượng tuần tháng 11 năm 1978, mấy anh em nhà văn chúng tôi (Thu Bồn, Nguyễn Chí Trung và tôi) đang theo một đơn vị thuộc Quân đoàn 4 tham gia chiến dịch bảo vệ biên giới Tây Nam, tình cờ được đọc trên báo Nhân Dân một tin ngắn đăng trang trọng ở góc đầu trang nhất: Ban Bí thư trung ương Đảng ra quyết định thành lập Đảng đoàn Hội Nhà văn Việt Nam. Trong Đảng đoàn, ngoài các nhà văn nhà thơ vốn là cán bộ lãnh đạo chủ chốt quen thuộc của Hội bấy lâu, còn có thêm các gương mặt mới: Nguyên Ngọc, Giang Nam, Nguyễn Khải. Bí thư Đảng đoàn là nhà văn Nguyên Ngọc. Chúng tôi vui mừng bảo nhau: Quyết định của Ban Bí thư đã đáp ứng một yêu cầu khách quan của việc xây dựng Hội sau khi nước nhà thống nhất, tuy có hơi chậm.

Từ những năm còn chiến tranh, nhiều anh chị em hoạt động văn nghệ ở Hà Nội lần lượt vào chiến trường Khu 5, mỗi khi ngồi với nhau, nói đến Hội Nhà văn thường cứ gọi mỉa mai là Hội của mấy nhà văn, và lại đọc cho nhau nghe một đoạn ca dao rất phổ biến cả trong và ngoài giới cầm bút:

Thursday, October 15, 2020

TRẦN THIỆN HIỆP ** HƯ ẢO


 

      tặng Phan Đổng Lý


mấy ngả đường xưa

đưa tôi về gặp lại

dòng sông hiền cồn cát đồi dương

trên thành phố hải âu thơ mộng

thành phố có em

ngày xưa phương nào về trọ học

áo trắng thiên thần

trời xanh biển sóng

đêm đêm tôi nằm mộng

theo bước chân chim

PHAN ĐỔNG LÝ ** Viết cho một người



Ngoảnh mặt lại mình ta                                                                   

Mênh mang bao nỗi nhớ                                                                 

Bên trời mưa đổ lệ                                                                         

Tao ngộ để mà chi 

Wednesday, October 14, 2020

TRẦN VẤN LỆ ** Một Bài Thơ Trong Mùa Thu



Sáng dậy mở cửa sổ, thấy cái sân thật vàng, lá, không phải ánh trăng.  Mùa Thu đã về thật?

Đưa tay lau nhẹ mắt / rồi ôm ngực mà run.  Lạnh...khiến lòng bâng khuâng / nghĩ về vùng lụt lội...

Nghĩ đồng bào thật tội, đêm qua ngủ thế nào / khi nước dâng lên cao, mái nhà nằm trong nước?

"Ăn cỗ thì đi trước, lội nước thì đi sau", câu nói thành ca dao / mà sao không thanh thoát?

Nghĩ mà thương Đất Nước, những cánh rừng tả tơi, những bè cá chết trôi, những xác người đây, đó...

Nghĩ về cái cổ độ / con đò đứt dây neo...

Tuesday, October 13, 2020

TRANG LUÂN ** VÌ SAO CHỢT TẮT

                                

                                                                                                                           Viết cho một người nằm xuống:

                                                                                                                 Nhạc sĩ: NGUYỄN VĂNĐÔNG

     Gần đây anh có nghe tin gì ở Việt Nam không!”

“Cả tuần lễ nay tôi bận quá nên chẳng có thì giờ để theo dõi tin tức!  Còn anh!  Chắc anh có nhiều tin mới lạ lắm thì phải!”

“Có chứ!  Nhiều lắm.  Nhưng!  Sốt dẻo nhất vẫn là tin nhạc sĩ Nguyễn văn Đông mới vừa qua đời ở Sài Gòn.”

“Anh nghe tin này ở đâu vậy!”

“Cần gì phải nghe ở đâu anh!  Tôi cứ vào youtube thì chuyện gì mà chẳng có ở trong đấy.”

Monday, October 12, 2020

THIẾU KHANH ** CHỮ QUỐC NGỮ DƯỚI MẮT MỘT NHÀ CAI TRỊ PHÁP CUỐI THẾ KỶ XIX



Gần một tuần nay không khoẻ, không ngồi làm việc được, bèn nhân đó nghỉ ngơi và đọc hết cuốn sách CHÍNH SÁCH GIÁO DỤC TẠI NAM KỲ CUỐI THẾ KỶ 19 do anh Lại Như Bằng vừa gởi tặng.


Cuốn sách là bản dịch các tập tài liệu: “Tiếng Pháp và Nền Học Chính taị Đông Dương (La langue française et l’enseignement en Indo-chine), gồm những “thông tri” của Etienne Francois Aymonier, Giám đốc Trường Thuộc địa tại Paris được đọc trong hai Hội nghị Thuộc địa tổ chức tại Paris vào hai năm 1889  và 1890, và bài phản biện của Emile Roucoules, hiệu trưởng Trừờng Trung học Chasseloup-Laubat ở Sài Gỏn: “Tiếng Pháp, chữ quốc ngữ và nền học chính tại Đông Dương – trả lời ông Aymonier” (La langue française, le quốc ngữ  et l’enseignement en Indo-chine  - Réponse à M. Aymonie,r”  và một bài viết khác cũng của Emile Roucoules, “Nghiên cứu về giáo dục công ở Nam Kỳ (Etude sur l’instruction publique en Cochinchine.” 

Thursday, October 8, 2020

NGUYỄN AN BÌNH ** KHI TA VỀ



Khi về trú dưới hiên mưa

Soi đèn bạch lạp đêm vừa sang canh

Dưới trăng nghe trống trường thành

Dặm xa ngựa mỏi cũng đành buông cương.

Tuesday, October 6, 2020

THY AN ** Độc thoại tháng 8



đùa với mặt trời như một trò chơi 

nhắc nhở thuở xưa giỡn nắng

niềm vui hiện ra trong phút giây

gió mát tấm lưng gầy 

giật mình bàn tay chạm

ừ nhỉ còn bên nhau

lời ca của chim rưng rưng

buổi sớm mai thật ngọt

CMoney : Không để ý, không tranh cãi, không tức giận



Trong thời đại hiểm ác này, cuộc sống lúc nào cũng đầy rẫy những con người xấu xa và những chuyện tồi tệ. Bạn không làm hại người khác cũng tự nhiên có người chủ động đến làm hại bạn. Gặp phải những người ngang tàng không nói lý lẽ như vậy, cách đối phó tốt nhất chính là học hỏi triết lý nhân sinh từ con rùa.

Monday, October 5, 2020

Trần Vấn Lệ ** Thưa Dần Tiếng Chim Hót Ở Sài Gòn*


Vườn Tao Đàn hẹp dần. Thảo Cầm Viên cũng vậy. 

Màu xanh còn chút ấy, ngày từng ngày thớt thưa...

Những đàn chim báo mùa/ lâu rồi đi đâu hết?

Nhiều loài chim bị giết...nên dĩ nhiên hết kêu!

Tuesday, September 15, 2020

TRANG LUÂN ** LÁ THƯ MÙA ĐẠI DỊCH


         Anh Th. thân mến,                
    Tôi viết lá thư này cho anh, vào buổi tối thật ảm đạm tại thành phố Anaheim thuộc miền Nam Cali.  Từ chỗ tôi đang ở, muốn chạy xuống khu Little SàiGòn, tôi phải tốn mất vào khoảng gần 30 phút lái xe.  Nói tới Cali, chắc anh sẽ hình dung ra, đấy là một vùng đất hiền hòa, ấm áp.  Vùng đất mà hầu hết người Việt mình đều qui tụ về đây để lập nghiệp, sinh sống.   Vúng đất còn được mệnh danh là thủ đô của người Việt tỵ nạn trên đất nước hiệp chủng đầy màu sắc phong phú này.  Ở đây, đi đâu anh cũng thấy người Việt!  Chợ Việt.  Hàng quán cùng các bảng hiệu đều bằng chữ Việt.  Đặc biệt nhất, là mọi sinh hoạt ở nơi đây, đều giao dịch với nhau bằng ngôn ngữ mẹ đẻ anh ạ.  Về đây, anh sẽ có cảm tưởng, giống như anh đang đứng ở giữa lòng của thành phố Sài Gòn năm nào.

Trần Mạnh Hảo ** PHÙNG QUÁN: THÈM ĐƯỢC LÀM NGƯỜI



Sau vụ “Nhân Văn giai phẩm” ( 1955-1957), Phùng Quán ( 1932-1995) bị đuổi khỏi quân đội, đuổi khỏi Hội Nhà Văn, bị kiểm điểm quy tội đại phản động vì dám viết bài thơ “Lời mẹ dặn” in trên báo “Nhân Văn” năm 1956 và bài thơ “Chống tham ô lãng phí” viết năm 1957 cũng in trên báo “Nhân Văn”; cả gan dám quần tam tụ ngũ với bọn “đại phản động, đám chống đảng dòi bọ xấu xa, dám hút xách, đĩ điếm gián điệp cho Mỹ Diệm” ( lời thóa mạ của báo “Nhân Dân”) gồm : Phan Khôi, Văn Cao, Nguyễn Hữu Đang, Thụy An, Trần Dần, Lê Đạt, Hoàng Cầm, Phùng Quán, Trần Đức Thảo

Monday, September 14, 2020

Hoàng Hương Trang ** MINH OAN TRẦN KHẮC CHUNG VÀ HUYỀN TRÂN CÔNG CHÚA”


Từ xưa đa số người Việt mặc nhiên cho rằng Trần Khắc Chung và Huyền Trân công chúa là một mối tình. Họ kể truyền miệng đời này qua đời khác thành ra vô tình đã “Đóng Đinh” đó là một mối tình như có thực. Chính tôi từ mấy chục năm qua cũng tin như vậy. Cứ cho là trước khi đi làm vợ vua Chiêm Chế Mân, Huyền Trân công chúa đã có ý tình dan díu với Trần Khắc Chung, nên khi Chế Mân chết, vua Trần sai Khắc Chung đi cứu con gái khỏi bị hỏa thiêu chết theo chồng theo phong tục của hoàng gia Chiêm Thành, thì hai người “Tình cũ” lại được “tái hợp”. Cuộc cứu hộ công chúa thành công và hai người lênh đênh trên biển một thời gian khá dài có đến hàng năm, mới về tới Thăng Long.

Friday, September 4, 2020

thơ THY AN


Uẩn khúc mùa hạ

ngồi nhìn mùa hạ với nhiều câu hỏi
sợi tóc nào chẳng thay màu
và hoa nào không héo ?
lời thơ đôi lúc bay lên cao như mong đợi
lại có khi rơi xuống vực sâu
đất trời vẫn vậy không thay đổi

GS LÊ ĐÌNH THÔNG ** GS VŨ QUỐC THÚC VỮNG VÀNG TRẢI QUA THỜI BIẾN



Chiều 14/08/2020 giữa mùa hè nóng nực, trong đêm tối, ngôi sao Sirius (Thiên lang - Canicule) sáng rực trên nền trời oi bức, chúng tôi đến thăm GS Vũ Quốc Thúc tại nhà riêng ở Nanterre. Thời gian cách ly vừa qua phải chăng đã là một ‘‘thời biến’’ ( ) khắp nơi trên thế giới, như tựa đề cuốn hồi ký của GS Thúc ? Tuy đã ngoài trăm tuổi, Thầy Thúc vẫn minh mẫn, giọng nói sang sảng nói lên một sức sống mãnh liệt. Thầy chính là kẻ sĩ thời nay, luôn ưu thời mẫn thế :

Khí hạo nhiên chí đại chí cương
So chính khí đã đầy trong trời đất.

Friday, August 28, 2020

Trần Thiện Hiệp ** những trích tiên văn nghệ


Cà phê “vườn” tám ngàn/ly
Mươi ông văn nghệ ngồi lì đấu ngông
Người viết bạo Nguyễn Thuỵ Long*
Tiều đường bịnh nặng ốm tòng ốm teo

Hồ Nam còn khoẻ như beo*
Sách bài một túi đeo theo lòng thòng
Nhà văn thích tếu Thế Phong
Dẫu già bộ nhớ thần đồng khỏi chê

MANG VIÊN LONG ** Bên Tách Trà Khuya


Nghe tiếng ông Cổn từ đầu ngõ, nhìn thấy dáng ông lừng lững  bước vào sân – ông Thạch rất ngạc nhiên. Cảm thấy lạ. Đã chạng vạng rồi, ông ấy còn tìm đến làm gì nhỉ? Bấy lâu nay gặp nhau, hẹn hoài.  Rồi trôi đi như bao việc khác đã lạnh lùng trôi đi, nhưng ông Thạch không hề trách bạn. Ông hiểu ông Cổn – coi nhau như ruột thịt, ngay từ lúc ông ta từ miền Bắc trôi dạt về quê…

Ông Thạch không còn ở nhà cũ của hai đứa con. Ông đã quyết định không về ở với đứa con nào trong hai đứa con của ông từ hơn một năm nay rồi. Ông dành dụm được chút tiền đến mua một mảnh đất nhỏ gần tám mươi mét vuông, rồi dựng tạm mái nhà tranh trong khu vườn của người bạn học cũ năm xưa đã trở lại quê chuyên nghiệp trồng trọt, chăn nnôi từ sau ngày đổi thay 30 tháng Tư năm ấy bán lại…

NGUYỄN AN BÌNH ** NHƯ LOÀI CHIM DI TRÚ



Tháng tám, dõi theo loài chim di trú
Chọn đường bay khắc khoải lối quay về
Cành cây khô xin dung thân tôi đậu
Giữa cuộc hành trình cạn cháy suối khe.

Tháng tám, thương nhành rong trên mái phố
Ngậm chút xanh chờ đêm uống sương buồn
Chút thời gian đem đời mình đánh cược
Số phận chia lìa những kẻ yêu thương.

THY AN ** Mùa hạ chặng đời tóc bạc


chỉ là những dỗ dành thiết tha nhất
sau hàng phong lá đỏ
của buổi chiều mòn nhẵn những khuôn mặt
khua động những âm thanh 
tiếng cười vỡ trên tay thật sạch
rửa bằng thuốc sát trùng mùa dịch

TIỂU TỬ ** VỌNG CỔ BUỒN.



Tôi vượt biên một mình rồi định cư ở Pháp. Năm đó tôi mới 49 tuổi, vậy mà đi tìm việc làm đến đâu người ta cũng chê là tôi già! Vì vậy, một hôm, khi chải tóc, tôi nhìn kỹ tôi trong gương. Tôi bỗng thấy ở đó có một người có vẻ như quen nhưng thật ra thì rất lạ: mắt sâu, má hóp, mặt đầy nếp nhăn trên trán, ở đuôi mắt, ở khóe môi, mái tóc đã ngả bạc cắt tỉa thô sơ như tự tay cắt lấy. Từ bao lâu nay tôi không để ý, bây giờ soi gương vì bị chê già, tôi mới thấy rằng tôi của hồi trước "Cách mạng thành công" và tôi của bây giờ - nghĩa là chỉ sau có mấy năm sống dưới chế độ gọi là ưu việt - thật không giống nhau chút nào hết. Tôi già thiệt, già trước tuổi. Cho nên, tôi nhìn tôi không ra. Từ đó, mỗi ngày tôi tập nhìn tôi một lần, nhìn kỹ, cho quen mắt!

Wednesday, August 26, 2020

thơ LÊ VĂN TRUNG

ẨN NGUYỆT

Hạt lệ vỡ như nửa vành trăng khuyết
Mắt hoàng hôn chìm đắm lụa sương mù
Em có thấy hồn tôi mây ngũ sắc
Những gam màu diễm tuyệt của thương đau

Friday, August 7, 2020

NGUYỄN AN BÌNH ** CHO SÓNG BẠC ĐẦU NHỚ THƯƠNG NHAU



Chiều buông sợi nắng lên tiếng hát      
Ngả xuống đồi tây những đóa vàng
Tìm bước chân người in trên cát
Chỉ thấy bờ hoang dấu dã tràng.

Tuesday, August 4, 2020

Uyên Sơn ** Ý NIỆM “CƯ AN TƯ NGUY” ĐỐI VỚI HIỆN TÌNH NƯỚC MỸ


Cư an tư nguy.svg Tiểu luận ca Uyên Sơn
C
u SVSQ/K17 SQTBTĐ
Là mt Sĩ Quan Trừ Bị ca Quân Lc Vit Nam Cng Hòa, có lẽ không ai trong chúng
ta không nhớ đến mt “ý nim” được in trên phù hiu ca Trường Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức: “CƯ AN TƯ NGUY”. Theo tài liu ca Wikipedia, khi Đại tá Lam Sơn Phan Đình Thứ được cử về làm Chỉ Huy Trưởng Trường SQTBTĐ vào năm 1962 để bđầu chương trình hun luyn cho các thanh niên có bng Tú Tài trở lên được gđộng viên để trở thành nhng Sĩ quan Trừ Bị ca QLVNCH, mà khóa mở đầu là Khóa 12 SQTB, ông đã thêm vào bn chữ “Cư An Tư Nguy” vào phù hiu ca quân trường Thủ Đức.

Monday, August 3, 2020

Trần Thiện Hiệp ** em về mùa quì nở


Dòng sông nào em đến
Bến đò nào em qua
Gió còn vương tóc rối
Mắt còn bóng mây xa (?)

Đợi em từ trăng khuyết
Nghe từng hạt mưa sa
Ngày vàng khung cỏ úa
Giọt buồn rơi trong ta