Trong
mấy ngày qua, khắp nơi đâu đâu cũng đều vang vang những
ca khúc quen thuộc. Nghe nhạc, biết là mùa Giáng sinh đang
về. Những ca khúc như Đêm Thánh Vô Cùng, Mùa Sao Sáng,
Chiều Bên Giáo Đường, Kinh Chiều, Bài Thánh Ca Buồn, Tà
Áo Đêm Noel,.. cũng tràn ngập không gian và trí nhớ chúng
ta cùng với những bài thánh ca quen thuộc với người
Việt Nam như White Christmas, Holy Nights, Santa Claus is coming
to town, Jingle Bells, Feliz Navidad, The Little Drummer Boy, Ave
Maria, … đang vang vọng khắp nơi.
Friday, December 27, 2013
NGUYỄN MẠNH TRINH * Nghe Lại Vài Ca Khúc Mùa Giáng Sinh
TRÚC THANH TÂM * trên đường về BẠC LIÊU
Dọc
đường ghé quán, trời mưa
Cà phê từng giọt chảy thưa xuống lòng
Chiến tranh, rời đất Hộ Phòng
Bỏ bao kỷ niệm trôi sông Gành Hào
Cà phê từng giọt chảy thưa xuống lòng
Chiến tranh, rời đất Hộ Phòng
Bỏ bao kỷ niệm trôi sông Gành Hào
Ngoài
trời từng hạt mưa, đau
Tạt thềm ký ức chảy vào mông lung
Mắt em ngày đó rưng rưng
Lòng ta nổi gió bão trùng khơi xa
Tạt thềm ký ức chảy vào mông lung
Mắt em ngày đó rưng rưng
Lòng ta nổi gió bão trùng khơi xa
Nhớ
hoài quê mẹ Trà Kha
Hòa Bình, Đìa Chuồi, quê cha thuở nào
Buồn thêm một giấc chiêm bao
Chiều buông chầm chậm ngả màu nắng phai !
Hòa Bình, Đìa Chuồi, quê cha thuở nào
Buồn thêm một giấc chiêm bao
Chiều buông chầm chậm ngả màu nắng phai !
TRÚC THANH TÂM
Thursday, December 26, 2013
HẠO NHIÊN NGUYỄN TẤN ÍCH * Sợi vắn sợi dài (Hai khoảng trời)
Phượng
cho xe vào garage. Trước khi bước xuống xe, nàng nhìn vào
gương chiếu hậu lần cuối cùng, hất hất mái tóc vừa
mới uốn ngắn, mỉm cười thỏa mãn.
Đẩy cửa vào nhà, Phượng nhí nhảnh đến trước mặt chồng hỏi :
- Mình xem em cắt mái tóc ngắn thế nầy có đẹp không ?
Cường đang đọc lại cuốn sách “Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm. Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc trên mảnh đất đầy cơ hội mà cũng phải đổ khá nhiều mồ hôi nầy. Nghe vợ hỏi, Cường đăt cuốn sách lên bàn, ngước mắt nhìn vợ đang tươi tỉnh chờ đợi ở chồng một lời khen.
Đẩy cửa vào nhà, Phượng nhí nhảnh đến trước mặt chồng hỏi :
- Mình xem em cắt mái tóc ngắn thế nầy có đẹp không ?
Cường đang đọc lại cuốn sách “Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm. Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc trên mảnh đất đầy cơ hội mà cũng phải đổ khá nhiều mồ hôi nầy. Nghe vợ hỏi, Cường đăt cuốn sách lên bàn, ngước mắt nhìn vợ đang tươi tỉnh chờ đợi ở chồng một lời khen.
VTN * Phân Ưu
CHIA BUỒN
Được
tin CN/CB báo Tin Việt tại San Jose :
◙ ký giả Cao Sơn NGUYỄN VĂN TẤN
nguyên
SQ Báo Chí Vùng 2 Chiến Thuật
vừa
từ trần lúc 10:15 AM ngày 22/12/13
tại
SJ, hưởng thọ 68 tuổi.
.
.
Anh
em văn nghệ sĩ, thân hữu của Cao Sơn xin chân thành phân
ưu cùng tang quyến và nguyện cầu hương hồn người quá
cố
sớm
siêu sinh miền Phật cảnh.
Ngô
Đình Chương - Đông Anh Nguyễn Đình Tạo - Diên Nghị -
Trần
Thiện Hiệp – Hải Phương – Phạm Quóc Bảo - Hải Bằng -
Phạm
Tín An Ninh - Trần Xuân Thành - Tô Kiều Phương -
Viên Luông - Lâm Tường Dũ - Võ Thạnh Văn – Phan Bá Thụy Dương.
TRẦN HOÀI THƯ * Đêm thánh vô cùng
Tuesday, December 24, 2013
LINH PHƯƠNG * hương biển
Khuất
trong đá - Đất gọi mời
Ban mai còn nấp chưa rời vai em Chút lạ lùng - Chút thân quen Nụ hôn chưa chạm - Đã biền biệt xa Sóng xô - Ngày xuống - Chiều tà Hắt hiu màu nắng - Nhạt nhòa bước chân Tóc dài - Từng sợi - Bâng khuâng Rơi trên vai áo mênh mông đất trời
Úp
tay - Che mặt khóc vùi
Ai mang hương biển theo người ra đi Giá như - Cứ ở Đừng về Giá như - Gởi lại câu thề cho nhau Thương gì đâu - Nhớ gì đâu.. |
|
Võ Thị Điềm Đạm * Điệu luân vũ bên bờ Donau
Trăng
mười bốn lơ lửng trên không, nghiêng mình ngắm nhìn
dòng sông Donau êm ả chảy dài. Ánh trăng ưng ửng trải
mình trên những tàn lá xanh mướt nõn nà đọng chút
sương đêm vừa bám. Gió xuân khe khẻ như sợ đưa đẩy
làn mây mỏng từ xa đến, phá đi nét êm ả ánh trăng
non. Dựa hờ thành ban công, Johann thẫn thờ nhìn chóp nhà
thờ thành phố Wien bên kia bờ sông, xa xa mơ huyền trong
ánh đèn phố thị đêm chưa muốn ngủ. Lòng lâng lâng
nao nao như muốn tìm kiếm, tìm kiếm một hình ảnh, một
biến cố, một âm hương tự đáy sâu tâm tư thôi thúc
chàng từ khi ánh trăng mười bốn lên cao dần.
TRẦN VẤN LỆ * Sáng Nay Cũng Sáng Hôm Nào
Sáng
nay cũng sáng hôm nào – cũng con bướm đậu bờ rào mới
bay. Cũng trời, non, nước, sương, mây. Lạ ghê,
mình cứ nhớ ai và buồn!
Như
con suối vỡ tự nguồn, bao nhiêu hoa nở trong vườn, vì
em? Tiếng chuông Chùa ngân, ngân êm. Tiếng róc
rách nước máng hiên ngậm ngùi…
Nếu
không buồn, chắc là vui? Chắc không nghe tiếng nước
vơi nước đầy? Những con suối lách rừng đi, những
xưa ai khiến mình về Trường Sơn?
Monday, December 23, 2013
NGUYỄN AN BÌNH * rong rêu phận người
Ngỡ lòng
mình là làn mây trắng
Bay cuối
trời dõi bước chân em
Ngỡ tình
mình là tia nắng ấm
Rơi trên
môi mắt nhớ vai mềm.
Em như
con nước xuôi về biển
Để lại
sông buồn trắng cỏ lau
Anh suốt
đời thành chim bói cá
Treo tình
sầu đá nhọn vực sâu.
Em đánh
rớt tình qua cửa sổ
Lỡ vuột
tay bong bóng lên trời
Tìm đâu
thấy vầng trăng cổ tích
Mặt hồ
soi những ánh sao rơi.
HOÀI ZIANG DUY * Có đời sống thực
@ Đỗ Duy Tuấn |
1-
-
Điều anh nói có thực đáng tin không?
-
Chị nghĩ lại coi, quí chị lắm tôi mới nói điều nầy.
Từ
cái ngày hôm đó. Chị cứ vẩn vơ bán tín bán nghi. Lẽ
nào người đàn ông đầu ấp tay gối với chị ở nhiều
năm qua, lại không phải là chồng mình.
Câu nói của Hùng. Gặp lại
ông ta trên xứ người, tôi thấy có gì là lạ. Trước
đây so với bây giờ khác quá. Vậy rồi, quý chị lắm
tôi mới nói. Câu kết như tuồng cũ lập lại
Những dẫn chứng liên tục, nhiều ý nhiều lời mỗi lần
gặp nhau. Một Hùng nói, người quen nói. Chị phân vân
hỏi ý mấy người bạn gái. Có khi nào anh ấy không phải
là người đàn ông năm xưa không? Câu trả lời với
tiếng cười nhạo. Chỉ có chị mới khám được ông ta
thôi. Chứ tụi nầy làm sao mà rõ được.
Vậy thời chiều nay anh ấy về. Cứ tưởng cứ nghĩ vậy,
như thể một mình ngó mong. Đã bao nhiêu chiều còn sót
lại trong lòng chị, trong căn nhà nầy. Anh ấy đã không
về như thường bửa.
ĐỖ HỒNG NGỌC * Thư gởi bạn xa xôi
Kiên Giang HHH & ĐHN |
Xin lỗi bạn. Lâu quá chẳng “tường trình” gì như đã hứa khiến bạn phải nhắc. Nhiều chuyện quá, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu nữa! Noel sắp tới rồi và nghe bạn than tuyết dày đặc quanh nhà. Ở Việt Nam, năm nay cũng lạ. Tuyết tràn ở Sapa, Lào Cai… Người giàu từ Hà nội, các tỉnh ùn ùn đi ngắm tuyết. Người nghèo chết điếng vì hoa màu hư hỏng, gia súc run lập cập. Ngay tại Saigon cũng nghe lạnh. Nhưng lạnh thì lạnh, các cô gái Saigon vẫn rất phong phanh. Phố phường thì giăng cây cảnh trắng xóa, giả làm tuyết. Đám cưới thì ào ạt để bớt lạnh.
Sunday, December 22, 2013
HOÀNG TRÚC LY * Cháy Hoài Dáng Xưa
HTL qua Đinh Cường |
HTL mất ngày 23 tháng 12 năm 1983 tại SG, tính đến nay đúng 30 năm.
Để tưởng niệm người thi sĩ tài hoa này, VTN xin giới thiệu cùng quí vị
thủ bút của anh qua bài CHDX. Được biết hôm nay tại Q.3 - SG, em gái
của anh là cô Đinh Hương cũng tổ chức Ra Mắt lại nguyên bản
tuyển tập thi ca Trong Cơn Yêu Dấu, nhưng đặc biệt kèm thêm
2 bài nhận định của Đặng Tiến và Phan Bá Thụy Dương về thơ HTL.
Saturday, December 21, 2013
TIỂU TỬ * Những Hình Ảnh Đẹp
Anh
tôi nằm bịnh viện Saint Camille đã được mười bữa.
Chiều hôm qua, ảnh gọi điện thoại về nhà, nói : «
Thằng tây nằm chung phòng ra nhà thương rồi, ngày mai chủ
nhựt, mầy vô đây anh em mình nói chuyện chơi». Nghe
giọng ảnh “có thần” nên tôi vui vẻ trả lời : «Dạ
! Mai em vô. Vợ con em đi Mỹ, chớ không thì em cũng chở
tụi nó vô thăm anh». Tôi nghe ảnh cười khịt : «Một
mình mầy cũng đủ cho tao vui rồi… ».
Phòng anh tôi là loại phòng hai giường ở lầu ba. Ông già người Pháp cỡ hơn tám mươi tuổi nằm chung phòng với anh tôi rất khó tánh. Ổng không thích có nhiều ánh sáng vào phòng nên volet cửa sổ lúc nào cũng chỉ hé lên một chút thôi. Thấy ổng quá già lại hay gắt gỏng nên mấy cô y tá cũng nhân nhượng, chỉ kéo volet lên cao trước giờ bác sĩ trưởng đi thăm bịnh nhân, rồi lại hạ thấp xuống, sau đó! Mỗi lần tôi vào thăm anh tôi, mặc dầu chúng tôi nói chuyện nho nhỏ với nhau, ổng cũng lăn qua trở lại thở dài. Có khi còn lấy gối bịt lỗ tai nữa !
Phòng anh tôi là loại phòng hai giường ở lầu ba. Ông già người Pháp cỡ hơn tám mươi tuổi nằm chung phòng với anh tôi rất khó tánh. Ổng không thích có nhiều ánh sáng vào phòng nên volet cửa sổ lúc nào cũng chỉ hé lên một chút thôi. Thấy ổng quá già lại hay gắt gỏng nên mấy cô y tá cũng nhân nhượng, chỉ kéo volet lên cao trước giờ bác sĩ trưởng đi thăm bịnh nhân, rồi lại hạ thấp xuống, sau đó! Mỗi lần tôi vào thăm anh tôi, mặc dầu chúng tôi nói chuyện nho nhỏ với nhau, ổng cũng lăn qua trở lại thở dài. Có khi còn lấy gối bịt lỗ tai nữa !
TRẦN YÊN HÒA * Người chết hai lần
Mẹ tôi không biết duyên do nào đã biết chú và nhờ chú, đến mùa cấy hay mùa gặt là chú lên nhà tôi ở lại suốt mấy tháng để làm việc.
Chú sáu Quắn là một thanh niên to con, cao ráo, lực lưỡng, đẹp trai. Mỗi lần chú gánh lúa từ ruộng về, chú thường ở trần trùng trục. Tôi nhìn từ xa, đôi chân chú săn chắc, vồng ngực nở nang, mái tóc hớt ngắn để lộ cái đầu to, dù trời có nắng đến mức độ nào chú vẫn để đầu trần, không hề đội mũ hay nón gì cả.
M.H.HOÀI LINH PHƯƠNG * Chiều Tàn Năm Trên Quê Hương Lưu Đày
* Thanh Trí |
“trăng
tròn chỉ một đêm rằm
tình
duyên chỉ hẹn một lần mà thôi” (1)
nên
giờ… môi đã lìa môi
nên ta
giờ đã …xa người trăm năm..
Em
về trên phố xưa
Tìm
anh hoài chẳng thấy
Gió
chuyển mùa bơ vơ
Người
xa từ dạo ấy...
Saigon
chiều hôm nay
Em
làm người ở trọ
Như
quê hương lưu đày
Một
mùa đông vàng võ
Thursday, December 19, 2013
PHAN TẤN HẢI * người tới như mộng
* Hồ Thành Đức |
Tôi
đã gặp những người như thế. Những người như mộng,
như thật. Những người đã tới để cho tôi thấy đời
này như mộng, như thật. Họ tới để nói rằng cõi đời
này là bất khả nghĩ bàn, nói mộng cũng hỏng, mà nói
thật cũng sai.
Có những người đã bước vào trần gian này, mà tôi có cơ duyên gặp được nơi này hay nơi kia, và rồi biến dạng như những làn khói lẩn khuất, hư ảo. Để rồi chỉ còn thoảng trong trí nhớ của tôi những nụ cười như hoa nở, một giọng nói dịu dàng như gió sớm, hay như một tà áo phủ mát những giấc mộng đêm hè. Và rồi, người hiện ra như thật, và biến đi như sương khói, để những bàn tay nắm lấy chỉ còn là một cảm giác run rẩy mỗi khi nhớ tới, và rồi lại buông ra để đi thật xa.
Có những người đã bước vào trần gian này, mà tôi có cơ duyên gặp được nơi này hay nơi kia, và rồi biến dạng như những làn khói lẩn khuất, hư ảo. Để rồi chỉ còn thoảng trong trí nhớ của tôi những nụ cười như hoa nở, một giọng nói dịu dàng như gió sớm, hay như một tà áo phủ mát những giấc mộng đêm hè. Và rồi, người hiện ra như thật, và biến đi như sương khói, để những bàn tay nắm lấy chỉ còn là một cảm giác run rẩy mỗi khi nhớ tới, và rồi lại buông ra để đi thật xa.
Wednesday, December 18, 2013
NGÔ NGUYÊN NGHIỄM * chiêm bao chẻ đá, bỗng thấy hoa ưu đàm nở
Chẻ đá bươi tìm thời khắc lụn
Ngàn năm ẩn mặt khói âm dương
Vàng bay, hổ phách rơi trên chén
Sóng sánh hoàng hoa rụng tứ phương
Chênh vai, thời tiết đầy mâm ngọc
Nẩy ngược phù sinh kiếp dị thường
Lỡ trôi bên sóng trường giang cổ
Chợt nở, ưu đàm bện gió sương
Nhoang nhoáng vô thường, xa cố lý
Quê nhà còn mất một màu hương
Bay về não bộ lời vương vấn
Đọng giữa thai sinh vạn nẻo đường
Nhãn mục trầm luân ngơ ngác lạ
Trăm bờ thiên lý bóng trăng suông…
Subscribe to:
Posts (Atom)