nơi ấy là một miền thật đẹp
nắng mùa xuân nở hoa trong lòng
giấc mộng vẽ lên từ mái chùa hình cong
bước chân người thong dong
lên đồi
như nghe truyền âm của đất thiêng
lắng vào xương thịt
xóa sạch những huyễn ảo chứa đầy tâm thức
tiếng hát của nhật nguyệt thơm tho
còn biết đập nhịp đập phút giây thần thoại
hòa tan thủy chung và trung thành
nguồn sáng vô tận
của những lữ hành trên đường tìm sen
hồn mênh mang cao như gió và nhẹ như sương mỏng
nơi ấy là một thành phố thật đẹp
với nhiều chậu hoa
chỉ nở theo tiếng từ tâm của những con bồ câu hiền
hoàng hôn rót lửa ấm vào những cội nguồn linh hiển
khu vườn ngày xưa có những quyển sách nằm yên
bụi mai hé nụ
ý nghĩ bay lên theo trang giấy
thơ trang điểm cho đời
và giọt mưa chiều thấm xuống đất êm
nơi ấy là nơi vô hình của bình yên
ngày tháng vuốt ve cuộc sống trên những hoang tàn và bạo lực
hoa và lá ôm chầm hình hài cổ nhân
hình như đã đi vào lãng quên
nụ cười mở ra trên những sinh tử coi như trò đùa
an ủi hạt bụi đừng bao giờ biến thành đau khổ
nơi ấy là đồng rộng như nghĩa trang mở lối
bia mộ của những hư không còn sót lại
đại dương của những sự thật
chỉ hiểu được trong buổi chiều tà kiếp sống
phương đông hay phương tây
cỏ vẫn xanh mà tóc người đã bạc
vớt một cành hoa trên hồ nước thật trong
gắn lên áo mỏng màu xanh trên đồi
mưa gió tháng ba mỉm cười cùng Tuệ Sỹ
cuộc đời trôi nhẹ theo lời kinh
thì thầm những kỳ diệu với núi, rừng, sông, biển
nghe bình yên, bình yên từ cõi lạ muôn trùng…
thy an