văn hữu vườn tao ngộ

Nơi lưu trữ tác phẩm của PBTD và thân hữu. Liên lạc: phanbathuyduong@gmail.com

Tuesday, May 31, 2011

VŨ UYÊN GIANG * Quán Khuya





         
           1-
           Ngổn ngang những ghế cùng bàn
           Bóng đèn hiu quạnh hoang mang trong lòng
           Đi. Vào. Nghe sũng cung buồn
           Rã rời điệu nhạc, chán chường ủ ê
           Chung quanh hoang lạnh ê chề
           Tâm tư ủ rũ – Tứ bề vắng tanh

          2-
          Nhạc buồn trầm lắng không gian
          Quán khuya vắng lặng, ghế bàn trơ trơ
          Ngọn đèn hiu hắt ơ thờ
          Hàng cây ủ rũ bơ vơ đợi người
          Nụ cười khô héo trên môi
          Tủi thân lận đận, buồn đời không may
          Chợt nghe khoé mắt thoáng cay
          Thời gian chậm chạp, tháng ngày trôi đi 

           

        Vũ Uyên Giang

VÕ THẠNH VĂN * Bài Thơ Nhập Mộng


               
                    Ta dựng lều bên suối
                    Làm thơ tình liêu trai
                    Gọi em từ tiền kiếp
                    Xin dời gót thiên nhai

                    Đợi em về nhập mộng
                    Ta kết vần liêu trai
                    Sương rơi che cửa động
                    Tưởng lạc dấu tàn phai

                   Ngai vàng còn bỏ ngỏ
                   Chờ em về đăng quang
                   Tượng thần buồn thống khổ
                   Bụi nhàu ố thời gian

                   Bên triền chênh vênh đá
                   Ta đẽo làm thạch am
                   Dệt khổ thơ khai phá
                   Nghìn năm sáng trăng rằm 


               
                     Đợi em về nhập thất
                     Ta gieo vần liêu trai
                     Ngoài trời mưa lất phất
                     Trong hang lời kinh sai

                     Mượn mây chiều thuở nọ
                    Trộn ráng chiều lụa thưa
                    Thắp nến hồng cháy đỏ
                    Thỉnh em ghé truyền thừa

                    Ta đọc kinh nhật tụng
                    Trì niệm lời yêu ma
                    Sơn đầu băng tuyết rụng
                    Trang thơ rớt bão nhòa

     phù hư dật sĩ
    VÕ THẠNH VĂN

TRẦN VĂN SƠN * Bài Ca Vũ Trụ




Ta là khách ghé chơi trong chốc lát
Nào ngờ đâu phiêu bạt đến hôm nay
Chốn trần gian ôm một khối tình say
Ta đắm đuối quên đường về cố xứ
Cõi xa xăm vang vọng lời thiên sứ
Gọi ta về nối nghiệp cả  ngôi hai
Trái đất này không khác cảnh thiên thai
Về và ở cũng như nhau , không thể
Bởi vì ta trót yêu người dương thế
Ta yêu đời và ta cũng yêu em
Thế giới quanh ta cuộc sống êm đềm
Sông uốn khúc như rồng thiêng giỡn ngọc
Biển trân châu trải lụa vàng gấm vóc
Thiên nhiên nhiệm mầu rừng núi bao la
Vũ trụ là em không ờ đâu xa
Em nhan sắc muôn triệu người có một
Em tinh túy muôn triệu năm có một
Kết hoa đăng mừng sáng thế ra đời
Em và thơ mở hồn đất hồn trời
Mở cửa vĩnh hằng vô sinh vô diệt

Người dù đến hay ra đi biền biệt
Em và thơ cuồn cuộn một dòng sông
Máu tim ta hòa nhịp thái dương chung
Hòa ánh sáng vượt lên trên huyền thoại
Hai thái cực cùng quay về nguồn cội
Ngày và đêm mưa nắng sắc màu xưa
Lịch sử ngổn ngang nhật nguyệt giao mùa
Cơn hồng thủy tạo mùa xuân vĩnh cữu
Em vô nhiễm giữa trùng vây thiên cổ
Em hào quang giữa lớp lớp thiên hà
Vẩn thạch sao băng bão táp mưa sa
Hương thanh khiết quyện hồn ta trùng điệp
Ta hôn mê như lên cơn đồng thiếp
Quên tiền thân quên thiên sứ gọi về
Thiên sứ là em tinh thể đam mê
Soãi đôi cánh mang tình yêu bất diệt
Vạn vật hồi sinh bài ca nhân loại
Ta cùng em bay lượn giũa bao la
Vũ trụ là em không ở đâu xa…

Trần Văn Sơn