tranh Lương Trường Thọ |
Ngày rỗi nằm khoèo xem tiểu thuyết
Kiều Phong ngộ sát ả A Châu
Hỡi ơi đời chẳng dung hào kiệt
Càng lắm tài hoa chóng bạc đầu
Ta đâu muốn cao như ngọn núi
Suốt đời bịa đặt những tình nhân
Rừng sâu ngày tháng đi lầm lũi
Nhớ thương hờ cho đỡ mỏi chân
Lòng người hẹp như chữ o nhỏ mọn
Nên không dung nổi một chân tài
Em từ chối cùng ta mưu việc lớn
Đời chỉ dùng ta một chú cai
Làm đứa thất phu mang áo giấy
Hồ đồ nhập bọn với nhân gian
Em chả yêu ta
Ta biết vậy
Tâm hồn hào kiệt vốn cô đơn
Ta vẫn sống nồng nàn và hào sảng
Mắt em không chứa hết bóng ta đâu
Dù thơ ta có chút gì lãng mạn
Không giúp em khuây khỏa một cơn sầu
Thời loạn
Người Làm Thơ trở thành tên tiểu tốt
Lời hay ho không đủ để đời tin
Em vẫn nghĩ ta điên rồ dại dột
Sống lạ lùng bên cạnh đời em
Buổi chiều hành quân về
uống la-ve trong quán
Súng vất dưới chân
Mũ sắt dưới bàn
Lắc cục đá trong ly
mỉm cười khinh mạn
Đời đang hắt hủi một thi nhân
Người chẳng yêu ta
cũng không chống đối
Chỉ làm ngơ như cây cỏ vô tình
Ơi hỡi Kiều Phong
Ngươi đừng chết vội
Ngươi có A Châu
Ta chỉ một mình!
Thiếu Khanh