Giấc mộng tàn rồi, định phủi tay?
Song còn có được buổi hôm nay,
Làm sao dứt nổi duyên văn tự?
Dẫu vẫn từ xưa tập bỏ cày.
Lầm mãi phải chăng là chữ nghĩa
Tưởng như chắp được cánh chim bay!
Trăm năm rút lại là gang tấc
Đành cứ vào ra uổng tháng ngày
Bè bạn những ai còn mất đó?
Đã vui chưa nhỉ, một lần say.
Hãy vì nhau lật chồng thơ cũ
Trang lại từng trang bụi phủ đầy
Người trước trường đình buông vạt áo
Quay lưng là mất tuổi thơ ngây
Ngày nay ta với người muôn dặm
Cờ sắp hai bên một nước bày
Mái tóc lũ mình pha trắng tuyết
Thời gian trôi tựa những làn mây
Lơ thơ bạn cũ còn bao kẻ
Quán cóc chiều mưa vẫn ở đây
Hai ngả Sâm Thương đâu phải vậy
Bài thơ nào viết? Tiệc nào bày?
Ngày xưa mắt sáng lòng trăng tỏ
Sao bỗng quay lưng, bỗng thế này?
Đã biết đổi thay là sự thể
Nhìn vào đôi lúc cũng buồn thay!
Lại thêm trước mắt, phường vô lại,
Hoa cỏ chiều thu gió lắt lay
Một phút thà làm trai chiến quốc
Có đâu chịu cảnh vẽ lông mày
Triệu Minh, Vô Kỵ, pho tình sử
Còn lạnh như là ngọn gió may...
Chỉ vì sống chết cho dân chủ
Muốn vẩy tình thương bát ngát đầy
Bởi thế coi thường muôn hiểm trở
Khi không chấp nhận mọi chua cay
Chỉ mong cơm áo người no đủ
Chẳng để ngày đêm hận tủi vây
Nhớ lại Thu Bồn mùa nước lũ
Canh khuya đèn mẹ hắt hiu gầy
Đã chẳng Kinh Kha thời loạn lạc
Mà sao lạnh cả nỗi riêng tây
Ta ơi! Xứ của lầm than ấy
Uất hận đành câm đã bấy chầy
Chẳng lẽ sống cam làm gỗ đá
Chuyển xoay thời thế một phen này
Người như sống lại con người thực
Vì nước vì nhà, đẹp đẽ thay!
Người lại như chim giờ có tổ
Cùng anh cùng chị vẫy vùng bay
Tàn cơn huyễn mộng trơ còn lại
Thà chốn rừng sâu sống cỏ cây
Chao ơi tất cả là hoang tưởng
Sau trước thì ra vẫn thế này
Đành lại cúi đầu bên chén rượu
Trời Đông thì cũng lại trời Tây
Ta thương ta bởi ta thương bạn
Một chuyến đi về tủi nước mây!
Chắc hẳn đêm nay đành thức trắng
Nâng ly đối bóng mảnh trăng gây
Tuy rằng cảnh ngộ không như cũ
Ta vẫn người xưa bạn cũ đây
Hà Thượng Nhân