Sunday, March 29, 2020
Thursday, March 26, 2020
Wednesday, March 25, 2020
VÕ PHIẾN ¤¤ Một Chỗ Thật Tịch Mịch
Chàng vẫn tin rằng cứ đến giữa khung cảnh ấy mà an tọa, một mình, rồi lặng lẽ suy tưởng, thì chẳng mấy chốc sẽ có chim chóc đến làm tổ trên đầu. Một chiếc tổ chim thật rối trên đỉnh đầu, một vòng hoa tư tưởng đáng ước ao như thế có lúc chàng đã dám nghĩ là không khó. Chỉ cần đến đó, một mình. Chỉ cần có thế, nhưng ấy là điều chàng chưa bao giờ làm. Đâu khó gì? Chỉ vì chàng chưa bao giờ có cái duyên đối với một hành vi như thế.
Tuesday, March 24, 2020
VĨNH HẢO ¤¤ HOA ĐỐM MÙA XUÂN
Cuối năm.Trời vẫn còn lạnh. Buổi trưa có nắng ấm, nhưng lại nhiều gió khiến những cánh hoa đang rộ nở phải run rẩy, ngửa nghiêng. Chậu mai duy nhất trong sân đã được tuốt lá từ nhiều ngày trước, chuẩn bị đón Tết với trăm nụ hoa còn ươm xuân vàng trong những lộc xanh. Bánh chưn bánh tét truyền thống được gửi tặng từ một người bạn phương xa cũng đã đơm cúng trên bàn thờ Phật và bàn thờ tổ tiên. Hoa quả, bánh mứt từ chợ xuân mang về, đầy hương sắc và sinh phong của một năm mới. Sổ sách cuối năm, báo chí đầu năm, cập nhật tin tức và bài vở các trang nhà, thiệp xuân (điện tử), v.v… mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đó. Những ngày cận Tết, thực sự không còn gì để lo, nghĩ, làm, hoặc viết.
Monday, March 23, 2020
TRẦN VẤN LỆ.¤¤ Nếu Thơ Tôi Là Hạnh Phúc
Sau nhiều ngày mưa tầm tã, hôm nay mới thấy mặt trời! Ôi thương quá những nụ môi - những nụ hoa hồng con gái!
Tôi vẫn nói đi nói lại: "Tôi yêu hoài Đất Nước tôi! Tôi yêu lũy tre còn vui / với bầy chim sẻ buổi sáng!".
Tôi vẫn một lòng lãng mạn / thả thơ như biển leo bờ / những con còng đều là thơ...giống như sương giăng tơ núi!
Dẫu tôi sống thêm mấy tuổi, Tổ Quốc tôi hoài Thanh Xuân. Lịch sử dẫu mấy ngàn năm, người sống vì Có Ngày Mới!
Sunday, March 22, 2020
ĐỖ HỒNG NGỌC.¤¤ ĐỂ LÀM GÌ
Tôi đặt tên cho “Tệp tuyển” này là ĐỂ LÀM GÌ bởi vì trong lúc tập họp một số các bài viết ngắn của mình dưới đây tôi luôn tự hỏi để làm gì, để làm gì... mà vẫn không sao trả lời được!
............
Rồi một hôm, trong buổi “về thu xếp lại”, tôi gom góp một số bài tùy duyên, tùy hứng, tùy nghi, tùy hỷ ... bấy lâu mình thích mà làm thành một “Tệp”, mà tôi gọi là Tạp bút như một món quà lưu niệm dành riêng đọc vui một mình, rồi biết đâu cũng có người đồng điệu, cũng nòi tình mà cùng sẻ chia trong chốn thân quen...
Saturday, March 21, 2020
VÕ THỊ ĐIỀM ĐẠM ¤¤ Cành Rong Biển Chưa Khô
Ra trường, Loan không đi nhận nhiệm sở, bỏ tất cả, theo chị Hạnh, nguời chị bà con , dẫn dắt chạy thuốc tây. Bản chất chân thật và tin người đã giúp Loan rất nhiều trong sự buôn bán hàng chạy này. Môi trường chạy hàng thuốc tây, đa số là các chị có chồng đi cải tạo, các chị có chút học thức, ngày xưa quen được chiều chuộng, nay phải bung ra va chạm với đời.
Friday, March 20, 2020
Thơ xướng họa: Hồ Công Tâm - Nguyên Trần - Hà Quế Linh - Minh Thuý
Thursday, March 19, 2020
PHAN ¤¤ Tờ Khai Sanh Oan Nghiệt
1.
… Cha tôi đánh mẹ tôi như cơm bữa, lần cuối cùng, năm tôi 6 tuổi. Hôm đó, cha về nhà với người đàn bà son phấn chứ không xoàng xĩnh như mẹ tôi. Sáu tuổi đầu nhưng tôi đã linh cảm được đại sự xảy ra! Thay vì chạy trốn đòn như mọi lần cha về thì tôi chạy xuống bếp với mẹ để nhớ đời về trận đòn kinh khủng mà mẹ tôi phải gánh chịu. Cha đuổi mẹ ra khỏi nhà bằng những câu chửi tục tằn, những hành vi ghê sợ. Người đàn bà kia đứng khoanh tay nhìn cha tôi đá cái lò củi đang cháy mà trên đó là nồi cơm chiều đang sôi. Có lẽ do nước cơm đang sôi làm phỏng chân vì cha đi dép chứ không phải giày nên ông nóng giận hơn bình thường và đã trút cơn thịnh nộ lên mẹ tôi một trận đòn kinh khủng. Ông đá mẹ tôi liên miên đến không đứng dậy nổi, cuối cùng là nắm tóc và giập đầu mẹ vô vách đến khi dòng máu đỏ chảy dài xuống mặt thì người đàn bà kia can ra, không cho đánh nữa. Bà ta mở bóp đầm, lấy ra cái khăn tay để hỉ mũi… chứ không phải lau máu cho mẹ tôi.
Wednesday, March 18, 2020
VƯƠNG TRÙNG DƯƠNG.¤¤ Danh ca Thái Thanh ra đi, gởi lại “Tiếng Hát Vượt Thời Gian & Không Gian”
Nữ danh ca Thái Thanh qua đời vào 11 giờ 50 phút ngày 17/3/2020 tại Orange County, California, hưởng thọ 86 tuổi.
Nữ danh ca Thái Thanh (Phạm Thị Băng Thanh), sinh ra và trưởng thành trong đại gia đình gắn liền với âm nhạc Việt Nam trong nhiều thập niên (Phạm Duy, Phạm Đình Chương, Thái Hằng Hoài Trung… và thế hệ thứ hai. Với giọng ca thiên phú và được tập luyện cùng người thân trong gia đình, năm 14 tuổi đã khởi nghiệp tiếng hát (Băng Thanh) và năm 17 tuổi đổi lại Thái Thanh khi vào Sài Gòn trong ban Thăng Long. Từ đó tên tuổi Thái Thanh đã được nổi tiếng trên Đài phát thanh Pháp-Á (Radio France Asie).
TẠ QUANG KHÔI ¤¤ Đôi mắt người tình xưa - Truyện Liêu trai
Bà Thanh biết mình không còn sống bao lâu nữa vì bệnh ung thư gan đã tới giai đoạn cuối cùng. Bà nằm thoi thóp trên giường chờ ngày ra đi. Các con bà đã sửa soạn đầy đủ cho đám tang của bà. Theo lời trối trăng, họ chỉ mua một áo quan mỏng manh, rè tiền vì xác bà sẽ hoả thiêu.
Bỗng, một đêm, trong một giấc mơ, bà gặp lại người tình đầu tiên trong đời, ông Ước. Đã từ lâu, bà nghe tin ông ở một tiểu bang khác và bị mù từ nhiều năm nay. Thế là bà có ý định gặp ông trước khi vĩnh viễn ra khỏi cõi đời..Bà ngỏ ý này cho mấy người con đang săn sóc bà. Họ ngạc nhiên, nhìn bà đăm đăm. Họ không sợ tốn tiền khi đưa bà đi xa, nhưng họ ngại sức khỏe bà không thể chịu đựng nổi chuyến bay xa. Nếu chẳng may bà làm sao trên máy bay thì rất phiền và rắc rối.
HUỆ TRÂN ¤¤ Bước Chân Đại Sỹ
Thời gian là cái gì thật mầu nhiệm, không hình không tướng, tưởng như nó dửng dưng, lạnh lùng trước muôn sự, nhưng lại thầm lặng ân cần cất giữ những gì đã đi qua, rồi tùy đối tượng mà hoài niệm.
Không ai nắm bắt lại được những tờ lịch đã rơi, nhưng bước chân của bao bậc hiền nhân quân tử đều như còn in hằn trong không gian khi thời điểm luân lưu trở lại theo vận hành của trời đất.
Trong không khí se lạnh của thời tiết giao mùa những ngày cuối năm, tôi thường bồi hồi rung động về một dấu mốc lịch sử. Đó là ngày 26 tháng 12, ngày húy kỵ vua Duy Tân, vị vua trẻ dũng cảm phi thường đã quyết tâm bảo vệ giá trị dân tộc, can đảm hậu thuẫn những phần tử yêu nước tranh đấu, trước sự đô hộ của ngoại xâm.
Tuesday, March 17, 2020
TIỂU LỤC THẦN PHONG ¤¤ Chuyện Họ Nhà Hoa
Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cữa sổ lớn lấp loáng lung linh trong căn phòng trắng tinh khôi, cậu chủ vẫn còn vùi mình trong chăn ấm nệm êm. Hôm nay là chủ nhật, không phải đi làm nên ngủ nướng. Jack tự thưởng cho mình một ngày chủ nhật thoải mái nhất mà cậu ta có thể, cứ như những ngày chủ nhật khác. Jack sẽ ngủ đã đời rồi dậy vệ sinh, ngồi tịnh tâm trước tôn tượng bổn sư, ăn sáng và bước ra vườn.
TUỆ SỸ ¤¤ Thuyền Ngược Bến Không
Dưới hiên mưa vắng hồn khua nước
Thả chiếc thuyền con ngược bến không
(Thơ Viên Linh, Thủy mộ quan)
Tôi sinh ra thì thế chiến II đang hồi kết thúc. Lớn lên chút nữa, khi biết nghe và hiểu, những chuyện vãn người lớn về việc đánh nhau đâu đó, lúc nào đó, bao giờ cũng hấp dẫn như chuyện cổ tích. Mà hình như đó lại là những chuyện mà tuổi con nít của tôi được nghe nhiều hơn là chuyện cổ tích. Trong gia đình tôi, thỉnh thoảng thấy vắng đi một người lớn. Rồi lại nghe những câu chuyện thì thầm. Mấy chú, mấy anh lớn, đã từng ẳm bồng tôi, bỗng chốc họ trở thành nhân vật trong truyện cổ tích. Cách mà người lớn kể chuyện, lại làm cho không khí của chuyện cổ tích ấy càng trở thành huyền bí.
TRẦN YÊN HOÀ ¤¤ Bán chữ
© Hà Cẩm Tâm |
Thí quờ quạng ngóc đầu lên nhìn chiếc đồng hồ dạ quang để trên bàn. Trời se se lạnh. Gió thốc tháo bên ngoài ào ào lồng qua lớp cửa kiếng. Nghe nói tuần này gió Santa Ana thổi mạnh. Gió Santa Ana đã nhiều năm làm cư dân lo sợ, gió khô và mạnh, trưa thì nóng rang...
6:00 am. Thí nghĩ mình nên thức dậy để viết. Viết đây không phải là viết văn hay làm thơ, hay viết thư tình gì cho cam, mà viết lên bì thơ của các mẫu quảng cáo, để nhận món tiền còm. Thí cố gắng ngồi dậy thật nhẹ, dù chiếc giường nệm đã cũ, cong ụp xuống và kêu lên răng rắc. May mà Mại còn ngủ say, chắc là tối qua nàng thức khuya viết, nàng viết đâu đến 11, 12 giờ đêm mới vào giường...Thí thấy cần nên để nàng ngủ thêm chút nữa để lấy sức mai viết "cày" tiếp.
Monday, March 16, 2020
HỒ TRƯỜNG AN ¤¤ Bãi Gió Cồn Trăng
© Đinh Cường |
Hôm nay ông Nam Tảo đi lên Tân Ngãi đặt làm ba cái bài vị cho ông bà nội mình và cho bà đích mẫu của cha mình để thờ tại trung đường. Ông không ngại tốn kém, đặt làm bài vị sơn son thế vàng rực rỡ.
Nhà ông mái ngói móc, vách ván, gồm ba gian hai chái. Gian giữa, ông thờ bức tranh A Di Đà Tam Tôn. Gian bên trái ông thờ cha mẹ mình. Gian bên mặt ông thờ ông bà nội và bà tổ đích mẫu. Còn chái bên trái ông đặt các hộc tủ chứa dược thảo cùng kệ sách. Chái bên mặt ông kê hai chiếc tủ kiếng bày đồ cổ ngoạn. Trước bàn thờ cha mẹ, ông bà, là bô ngựa bằng gỗ giáng hương. Nơi gian giữa ngoài bàn thờ Phật là chiếc bàn dài bằng gỗ nu nổi vân, hai bên có hai chiếc trường kỷ chạm chim, sóc, trái nho.
Sunday, March 15, 2020
NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH.¤¤ CHẲNG “ĐỂ LÀM GÌ”
Thư gởi bạn xa xôi (15.3.2020)
CHẲNG “ĐỂ LÀM GÌ”
Một người bạn trẻ năm nay mới 50 tuổi ở nơi xa kia trách tôi sao anh nói “Về thu xếp lại” gì đâu chẳng thấy mà chỉ thấy anh bày thêm ra “tùm lum” đủ thứ chuyện vậy?
Oan quá đó nhe. Muốn “thu xếp” thì phải lục tung lên, bày biện ra… rồi mới lai rai “thu” gom mà sắp “xếp” lại được chớ phải không?
Mấy ngày này đúng là stayhome ở homestay nhà mình, đi ra rồi đi vào… không “thu xếp” thì làm gì đây? Thu xếp xong lại tự hỏi “để làm gì?”. Bèn lấy cụm từ này làm Tựa cho một “Tệp tuyển” gồm những bài viết ngắn bấy nay mình yêu thích, để lâu lâu coi lại rồi cười rồi khóc rồi ngẫm ngợi bâng quơ một mình cũng hay. Định gọi nó là Tùy bút, vì nó đã từ duyên, tùy hứng, tùy nghi, tùy hỷ… mà có, rồi thấy không ổn, gọi nó là Tạp bút thì đúng hơn.
Saturday, March 14, 2020
HẢI PHƯƠNG ◘◘ mùa xuân
Hải Phương |
Em phát tiết lộc non ươm mầm lá
Trái trên cành nặng trĩu mộng nguy nga
Ta đừng hát điệu phân vân ngôn ngữ
Triều dâng cao. Con sóng vỗ bước chân ngà
Ruộng cày vỡ. Đất thơm đồng. Trăng đã hẹn
Gió đong đưa. Em lộng lẫy mùa màng
Con tim nhỏ lại trang hoàng cánh én
Cho mùa xuân lại đến tháng giêng sang
Friday, March 13, 2020
NGUYỄN ĐÌNH TOÀN ◘◘ Có Mùa Xuân Đá Phai Nào
Tôi nói với lũ học trò, hôm nay là buổi học cuối cùng, cô cho các em nghỉ. Ai có trò gì vui thì biểu diễn cho cả lớp xem rồi về ăn Tết. Lũ trẻ la hét om sòm. Hoan hô cô. Cô hát cho tụi em nghe đi. Cô đau cổ, đau tận trong cái cuống họng này, không hát được. Em nào tình nguyện lên hát? Con gái hát trước. Con trai hát sau. Những cái đầu, chân tay, ngó ngoáy bên dưới làm tôi muốn chóng mặt.
Saturday, March 7, 2020
PHAN BÁ THUỴ DƯƠNG ◘◘ Trong cõi an nhiên
Nguyễn Hoà, Huỳnh Ngọc Hùng, Đỗ Hồng Ngọc, PBTD |
tặng Nguyễn Hòa
1-
Người từ độ về sơn trang quán chiếu
đá rong rêu chưa khóc đã nghẹn lời
con suối bạc lung linh trời ảo diệu
với nắng vàng biển động vọng xa xôi
Thuyền thanh tịnh xuôi theo dòng lặng lẽ
ánh từ dung rực rỡ lửa an nhiên
triền núi hư hao, âm thầm quạnh quẽ
bến đò ngang cũng hiu hắt đôi miền
Friday, March 6, 2020
HUY PHƯƠNG ¤¤ Một Đóa Hồng Cho Người Đưa Thư
Mọi ngày, trừ Chủ Nhật, còn thì dù thời tiết khắc nghiệt, mưa bão hay tuyết rơi, lạnh lẽo hay dưới cơn nóng chết người, trong thành phố ồn ào hay ở những vùng quê vắng lặng, những người đưa thư vẫn cần mẫn, đều đặn mang những bức thư hay bưu kiện đến tận nhà cho chúng ta. Vì nhiệm vụ, những người này không thể từ chối hay ngừng việc, ngay giữa những cơn nóng kỷ lục trong năm nay.
Bà Peggy Frank, 63 tuổi, cư dân North Hills, người có thâm niên công vụ với Bưu Điện Hoa Kỳ 28 năm nay, sắp sửa nghỉ hưu đã bị đột tử trong chiếc xe giao thư của bà, vì cơn nóng ngoài trời trong vùng Woodland Hills, Nam California lên đến 120 độ vào ngày thứ Sáu tuần trước. Đây là một cái “chết vì công vụ,” như người lính chiến ngã xuống giữa trận địa, hay như người lính cứu hỏa phải thiêu mình giữa ngọn lửa đang hoành hành!
THANH TRÍ ¤¤ Thơ Trăng Cõi Mộng Ảo Huyền
Thanh Trí * cõi mộng |
Thơ Trăng cõi mộng ảo huyền
Cung đàn phổ nhạc giao duyên bềnh bồng
Nghe trong âm hưởng mênh mông
Thấy trong tiếng sáo mảnh hồn thi nhân
TRẦN HOÀI THƯ ¤¤ Đôi Mắt
Trần Hoài Thư |
Thêm một mùa thu trở lại. Thêm một bầu trời trắng xám như mang theo một nỗi buồn, cúi đầu đưa tin những ngọn lá trở vàng. Và với tôi, thêm một khóa học nữa lại trở về.
Tôi bắt đầu mang lại chiếc áo len mỏng, bỏ lại tập vở, cuốn sách vào school bag để tiếp tục cuộc hành trình. Kiến thức hay là cơm áo. Có lẽ là cơm áo cũng nên. Cái giấc mơ hôm qua của một tên đàn ông da vàng, đến từ một đất nước nghèo khó, lạc hậu, tai ương, trước một thế giới văn minh kỹ thuật, bao bọc bởi computer, điện thoại, fax, bây giờ đã trở nên buồn nản. Hay tại số tuổi của tôi, chẳng khác những chiếc lá vàng đầu tiên rụng xuống trên thềm cỏ. Mùa thì lúc nào cũng về đúng hẹn. Nhưng trong tâm hồn tôi, mùa đang thay đổi theo từng bánh nhịp của thời gian.
LÂM HOÀI THẠCH ▣▣ Bác Sĩ Nhảy Dù Phạm Gia Cổn và ba trận đánh Kon Tum, An Lộc, Quảng Trị
Với nhiệm vụ là một bác sĩ quân y của Binh Chủng Nhảy Dù Quân Lực VNCH, Bác Sĩ Phạm Gia Cổn từng sát cánh với những cuộc hành quân của các tiểu đoàn tác chiến để chăm sóc cho các thương bệnh binh tại mặt trận.
Ngoài ra, ông còn làm những công tác Dân Sự Vụ là khám bệnh hay cho thuốc đồng bào sống ở những vùng sâu, vùng xa sau khi đơn vị các chiến sĩ VNCH đã đánh đuổi địch quân và kiểm soát an ninh. Những lúc được về hậu cứ của đơn vị, Bác Sĩ Cổn còn khám bệnh cho những gia đình của binh sĩ tại khu gia binh.
Subscribe to:
Posts (Atom)