Khi ta về từ nỗi đau riêng…
Trong niềm đau chung của đất nước
Cũng là lúc trái tim từng đêm thao thức
Từ một tháng tư đen bão tố, cuồng phong…
Hòa bình rồi sao?
Tù ngục bao la trên những núi xương hồng
Máu cuồn cuộn biển Đông trên thân xác chìm sâu của người đi tìm tự do, lẽ sống…
Ta chưa quên
Và không thể nào quên
Dù bể dâu đã xóa mờ dấu tích.
Phía cầm quyền đã bẻ cong lịch sử bẳng gian trá, điêu ngoa…
Đã mấy mươi năm..
Vẫn chưa thể phai nhòa…
Trong ký ức của những ai còn hướng về quê Me…
*
Chiều bên hồ Tyson…
Hàng anh đào rực hoa, sao hồn ta lặng lẽ?
Thêm một mùa ly xứ…
Nửa đời qua…
Gương anh hùng tiết liệt Nguyễn Khoa Nam, Hồ Ngọc Cẩn,
Lê Văn Hưng…
Và những chiến sĩ vô danh lặng thầm trong bóng tối
U uất, xót xa…
Thề chết cho quê hương
Đã viết thành trang sử mới..
*
Ta đã biết…
Sao để lòng yếu đuối?
Nước mắt ngắn, dài nhỏ xuống thành thơ…
Phải kiêu dũng đứng lên, dựng lại ngọn cờ
Chung sức, chung lòng với người đi giữ nước…
Hồn thiêng núi sông, hãy chờ ta tiếp bước…
Tháng tư về vang vọng bản hùng ca….
M.H.HOÀI LINH PHƯƠNG
Washington D.C tháng 04/2018.