Không
biết từ lúc nào tôi bỗng quan tâm tới các loài
hoa. Điều này kể ra e có người sẽ mỉm cười cho
rằng: đàn ông ai lại quan tâm tới mấy chuyện hoa
hòe hoa sói; trừ trường hợp sinh nhật cha mẹ, bạn
bè hay người yêu.
Tưởng
chuyện đơn giản, vậy mà tôi đã phải chưng hửng
trước câu hỏi đầy sự đánh đố nơi cô
bạn vì, biết tôi đã nhiều lần đi lên vùng Tây
Bắc : ngoài mùa hoa đào hoa mận ra, nghe nói trên
vùng Tây Bắc còn có mùa hoa gì đặc biệt lắm,
anh có biết không ?
Tôi
chợt nhớ lần ghé lên Lào Cai,đi cùng Mây vượt
chặng đường dài qua hàng ngàn bâc đá, đặt chân
lên vườn hoa thiên nhiên Sapa trên đỉnh núi Hàm Rồng.
Ở đó ngoài việc ngắm thỏa thuê hàng trăm loài
hoa lan đẹp lộng lẫy quí hiếm, trước khi ghé sang
vườn Châu Âu kỳ thú nhìn thấy cơ man hoa hồng, hoa
thươc dược, tuy-líp, lay-ơn để, cuối cùng dừng
chân lại bên rừng hoa đào hoa mận bạt ngàn; tuyệt
nhiên không nghe nhắc tới loài hoa nào khác. Đem thắc
mắc hỏi Mây, cô cười thật xinh bên hai chiếc răng
vàng bắt nắng sáng lấp lánh, khiến tôi mỗi lần
nhìn thấy phải phát ghen lên với mấy tay thợ Trung
Quốc, cô cho biết : tuy cùng ở vùng Tây Bắc tổ
quốc nhưng người H’ Mông ở Lào Cai hay Hà Giang
chỉ trồng hoa đào hoa mận. Còn muốn khám phá mùa
hoa Ban, phải chờ cho đến tháng ba đi qua Sơn La - Điện
Biện, ở đó tha hồ ngắm mùa hoa trắng ngần nở
khắp trên đỉnh núi, ở lưng chừng đồi hay bên
những vách đá dựng đứng.
Hoa
ban. Có thật, có một mùa hoa ban trên vùng Tây Bắc,
tôi chưa hề biết đến? Nhất định, tôi tự nhủ
mình sẽ lên đó một lần, nhìn tận mắt mùa hoa
ban này mới được. Tiếc thay, thời gian chưa đến
tháng ba, nếu trở về Sàigòn lúc này e chẳng bỏ
công sau chuyến đi dài ngày, trong khi tôi đang có mặt
ở Hà Nội. Nghĩ vậy, tôi a-lô về Nam Định rủ
mấy anh chị bên gia đình bác Tiển, lấy xe ô-tô đi
thăm đền phủ Dầy- Vân Cát, thưởng thức ba mươi
sáu giá đồng cùng với các nghệ sĩ hát văn, sau
đó xuôi về bến Đục, đi thuyền trên suối Yến,
lên động Hương Tích đọc bài thơ chữ nôm do Chu
Mạnh Trinh đề trên vách đá.
Đi
chơi hết một vòng quê hương, đến khi quay về Hà
Nội, tôi vẫn còn thừa thời gian để ghé lên Tây
Bắc xem mùa hoa ban nở. Trong lúc đang do dự chưa
biết đi bằng phương tiện gì, may sao có người
mang xe máy kèm theo bản đồ đến cho tôi thuê xe.
Không phải chần chờ gì nữa, tôi xuôi đường Thăng
Long ra Xuân Mai, qua Lương Sơn, lên Hòa Bình thả hồn
trong khung cảnh thiên nhiên mướt xanh từ hai bên đường
dẩn lên miền sơn cước. Con đường đi qua khiến
tôi không khỏi bồi hồi nhớ tới những câu thơ
“ Sông Mã xa rồi tây tiến ơi!/ Nhớ về
rừng núi nhớ chơi vơi/ Sài Khao sương lấp đoàn
quân mỏi/ Mường Lát hoa về trong đêm hơi/ Dốc lên
khúc khuỷu dốc thăm thẳm/ Heo hút cồn mây súng
ngửi trời/ Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống
“(*)
Vượt
qua chặng đường heo hút cồn mây với rừng núi
chơi vơi, với dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm,
với ngàn thước lên cao ngàn thước xuống; chẳng
mấy chốc tôi đã chạy xe lên tới Hòa Bình. Thay
vì chạy vòng tới hồ thủy điện ngắm cảnh hùng
vĩ sông Đà, tôi lái xe thẳng tuột tới dốc Cun.
Mới đầu, nhìn con dốc tôi tưởng bình thường
như bao con dốc tôi từng đi qua, nhưng khi đặt chân
lên con đường uốn lượn ngoằn ngoèo, tôi có cảm
giác như đang trôi bồng bềnh trong mây hoặc chìm sâu
dưới nhiều đoạn cua gấp khúc. Ở đó, một bên
vách đá cheo leo, một bên vực sâu trắng xóa một
mùa hoa lạ lẫm đang nở trắng trời trắng đất.
Xứ sở hoa ban đây rồi? Loài hoa đẹp tựa những
bông tuyết bám trên đỉnh Phăn-Xi-Păng vào những hôm
nhiệt độ xuống dưới không độ. Hoa trắng trước
mặt, hoa trắng sau lưng, hoa trắng trên đầu, hoa
trắng dưới chân, hoa trắng đuổi theo tôi chạy miết
tới con đường mới bạt núi, nhằm làm
giảm độ cao nguy hiểm. Bất ngờ, từ một bên
vách núi còn lởm chởm đá, mấy chị em
phụ nữ đầu chít khăn len (**), mặc áo “xửa
cóm” bỏ trong váy ống đen, ngồi bên những chiếc
bàn làm từ vỏ cây rừng, buôn bán hàng quà đặc
trưng: cơm lam, mía lùi, ngô luộc, rau rừng ngay trên
đỉnh đèo Thung khe. Đứng trước hình ảnh khá ấn
tượng giữa môt bên là các phụ nữ người Thái
trắng, một bên là cảnh vật thiên nhiên trắng xóa
màu hoa ban, buột tôi không thể nhắm mắt làm ngơ,
dừng xe chụp vội mấy bức hình về hoa ban, đồng
thời thưởng thức những món ăn đặc sản “ năm
thì mười thuở “ mới gặp, để lấy sức đi
tiếp lên đèo Thung Nhuối. Ngọn đèo cuối cùng
trong số những ngọn đèo nguy hiểm nằm trên cung
đường dài mười hai cây số. Và, khi đã đứng
trên đỉnh đèo cuối cùng này, nhìn xuống thung
lũng bạt ngàn màu hoa trắng muốt nở đầy bên
dưới ruộng đồng, bên mươi nếp nhà sàn mái đỏ
xinh xinh ẩn hiện bên các bản làng người Mường
người Thái, toát lên vẻ đẹp thanh bình mà tôi chưa
biết nơi đây là đâu? Kịp khi quay nhìn, tôi nhận ra
đám người gồm đàn ông mặc áo cánh màu chàm
có hai túi dưới, cổ tròn xẻ trước ngực cài
những chiếc nút làm bằng vải hoặc làm từ
xương, tay dắt ngựa hoặc cặp nách gia súc mới
mua, đi lẫn vào đám phụ nữ mặc áo cổ xẻ chữ
V, đính hàng nút bạc hình những con vật có cánh
chạy dài từ cổ xuống tới cạp váy màu mạ non
trông thật gợi cảm. Họ đi lẫn vào nhau nói cười
vui vẻ, sau buổi tan chợ trở về thôn bản. Hỏi
thăm, mới hay thung lũng đang nở tràn một mùa hoa
ban bên dưới là “ Mai Châu mùa em thêm nếp xôi”.
(***). Nơi hàng năm có tục lệ mở hội xên Bản, xên
Mường vào dịp hoa ban nở nên có tên gọi “ hội
hoa ban “. Hội hoa ban tổ chức với qui mô lớn nhỏ
tùy thuộc vào điều kiện thời tiết có liên quan
tới sự được mùa hay mất mùa trong năm. Là cơ
hội dành cho thanh niên nam nữ thi tài, vui chơi, tìm
hiểu tâm tình của nhau. Từ sáng sớm tinh mơ của
ngày hội, tiếng trống, tiếng chiêng âm vang khắp
núi rừng. Các bếp lửa trong các ngôi nhà sàn bập
bùng lửa đỏ đồ xôi, luộc gà, thái măng, mổ
lợn bày cổ. Rượu cần từng vò lớn được
mang ra đãi khách. Riêng đám thanh niên nam nữ áo váy
chỉnh tề, gọi nhau đi đến những cánh rừng có
nhiều hoa ban nở nhất. Ở đó họ chọn ra những
cánh hoa đẹp nhất tặng người yêu để tượng
trưng cho sự chung thủy và một ít mang về nhà biếu
bố mẹ để chứng tỏ lòng hiếu thảo cùng sự
biết ơn.
Do
háo hức muốn khám phá ngay một mùa hoa ban, tôi
hỏi thăm đường rẻ xuống thung lũng Mai Châu. Con
đường dẩn vào huyện lị thơ mộng chẳng kém bao
con đường phố núi tôi từng đặt chân đến. Con
đường chạy suốt chiều dài huyện lỵ với một
bên núi đá chấp chùng, một bên là những cánh
đồng xanh mởn lúa non. Để chiêm ngưỡng tận mắt
màu hoa ban giữa núi rừng Tây Bắc, tôi nhờ cô gái
người Thái con chủ nhà trọ bản Lát, hướng dẩn
đi chơi núi. Trên đường đi, cô vui vẻ cho biết hoa
ban có nhiều loại : hoa ban đỏ, hoa ban tím; đặc
biệt vào tháng ba trên đường từ Hòa Bình đi Lai
Châu, Sơn La, đặt chân đến bất cứ nơi nào trên
miền sơn cước này, người ta cũng đều bắt gặp
màu trắng hoa ban báo hiệu mùa nương rẫy,hội hè,
đình đám. Và, lần đầu tiên trong cơn gió nhẹ
thoảng đưa đến bên cánh mũi, tôi biết thế nào
là thứ hương thơm khó phân biệt được với mùi
cỏ cây, hoa lá mọc ven đường. Tôi giữ chặt những
chiếc hoa ban do cô gái trao cho. Hoa ban. Từ khi mới
còn là nụ, cho đến lúc mọc dài thành búp mãn
khai, hoa trông chẳng khác gì ngón tay búp măng nơi cô
gái trẻ. Đến khi trưởng thành, hoa mọc ra năm cánh
hoặc đôi khi chỉ còn bốn, riêng một cánh để ý
thấy nổi lên chùm tia màu hồng đỏ ở về phía
cuối cuốn; thoạt trông cứ tưởng đó là
những mạch máu nhỏ li ti. Chỉ cần một cơn gió
nhẹ thoảng qua cũng đủ làm cho những chiếc tua mang
đầy nhụy hoa, khẻ lay động theo điệu luân vũ của
gió, làm nổi bật hai chiếc lá xanh tượng hình
nửa trái tim của nàng Ban và chàng Khun ghép thành
đôi qua câu hát: “ Nàng Ban xinh đẹp/ Yêu chàng trai
Khun/ Tình duyên không thành/ Chết hóa thành Ban “ .
Theo
truyền thuyết của dân tộc Thái: “ ngày xửa ngày
xưa có chàng trai Khun, giỏi nghề nương rẩy lại có
tài săn bắn đã, đem lòng yêu cô gái tên Ban xinh
đẹp hát hay dệt giỏi. Thế nhưng, vì ham
giàu cha Ban đem gả cô cho con trai nhà tạo Mường, vốn
là một thanh niên lười biếng lại có tật gù
lưng. Mặc cho cô van xin hết lời nhưng cha cô quyết
không từ bỏ ý định. Ông bàn với nhà tạo Mường
sữa sọan lễ cưới sớm cho hai người.Trong bước
đường cùng, nàng Ban đã chạy sang bản núi tìm
tới nhà chàng Khun để cầu cứu. Đến nơi, nàng
nghe tin chàng đã đi mua trâu ở những bản làng thật
xa. Để làm tin nàng lấy chiếc khăn Piêu đội đầu,
buộc vào tay cầu thang nhà rồi bươn bả ra đi tìm
chàng. Nàng đi hết ngọn núi này đến ngọn núi
khác, ngày này qua ngày khác, cuối cùng vì quá đau
khổ, mệt mỏi nàng đã gục chết trước một cửa
hang nơi lưng chừng núi. Thương tình, dân làng xúm
nhau đắp đất lo cho nàng có được nấm mộ giữa
rừng. Trong khi đó Khun cũng vừa đi mua bán về đến
nhà. Chàng bất ngờ nhìn thấy chiếc khăn của Ban
vắt trên cầu thang,chàng biết ngay đã xảy ra chuyện
chẳng lành cho nàng nên vội đi tìm. Dò hỏi khắp
nơi, Khun biết nàng đã bỏ nhà ra đi tìm chàng ở
tận trong rừng sâu núi thẳm. Chàng vội băng rừng,
vượt suối, trèo hết núi này sang núi kia vẫn
tìm không thấy nàng. Cuối cùng do kiệt sức, chàng
ngã xuống trên một mô đất ở trước cửa hang.
Ngay lúc đó, mặt đất bỗng dưng lay động phủ
kín lấy người chàng. Sau này, từ trên ngôi mộ
thấy mọc lên một cái cây có những chiếc lá xanh
thẩm mang hình hai nữa trái tim ghép lại. Và, đến
mùa đông lạnh giá cây trút hết lá, dệt thành
tấm thảm che kín lấy ngôi mộ, đợi đến tháng
ba trổ lộc non và cho ra những chiếc hoa trắng như
làn da nàng Ban. Người dân vùng Tây Bắc cảm thương
cho mối tình chung thủy của hai người, bèn lấy tên
nàng Ban đặt cho loài hoa này.Từ đó,ngoài vẻ đẹp
thuần khiết ra hoa ban còn có vai trò quan trọng trong
đời sống vật chất, tinh thần người Thái. Cho
nên mỗi khi đi rừng thấy hoa ban là biết sắp đến
bản làng của họ với những nếp nhà sàn xinh xinh
quyện lấy làn khói bếp, bốc lên hương vị thơm
lừng của món hoa ban đồ chõ xôi.
Sau
buổi đi ngắm hoa ban trở về, tôi được chủ nhà
hiếu khách mời ăn bữa cơm tối. Ngồi trên sàn
nhà lót bằng tre nứa, trải chiếu hoa, bên cạnh bếp
lửa ấm cúng; uống rượu cần được ủ những
lúa nếp, lá hính ho,gừng cùng với ngực mèo ngon
tuyệt vời. Đặc biệt các món ăn được thể
hiện đầy bản sắc văn hóa ẩm thực của người
Thái qua việc sử dụng lá non hay hoa ban nấu các
món ăn như: Hoa ban xào thịt lợn rừng. Hoa ban nộm
củ riềng. Hoa ban hầm thịt chân giò. Hoa ban đồ chõ
xôi. Hoặc lá hoa ban non đồ chấm chéo cá. . . ăn
nhớ đời.
Sáng
ra, tôi chào tạm biệt những ngôi nhà sàn, những
hàng cây cọ, những thửa ruộng lúa non đẹp như
bức tranh đặc tả về Mai Châu xuôi đường quốc
lộ sáu đi lên Sơn La bên cái nắng hanh vàng vắt
hờ hững bên sườn đồi, bên lưng chừng vách núi
cùng với màu trắng hoa ban đang nở trắng trời
trắng đất, chạy đuổi theo ngay sau lưng.
Tự
dưng, tôi cảm thấy mất đi sự hào hứng ban đầu,
cho dù cảnh quan thiên nhiên ở Sơn La nghe nói xinh đẹp,
thơ mộng không thua gì Đà Lạt phương Nam với hai cao
nguyên Mộc Châu, Nà Sản nổi tiếng cùng cây trà
cây cà phê và chăn nuôi bò sữa.
Vì
sao ư. Có lẽ do tôi đã khám phá đầy đủ về một
mùa hoa ban nở trắng ngần trên vùng trời Tây Bắc
?
(*)(***)
Tây Tiến ( trong tập thơ Mây Đầu ô của Quang Dũng
(**)
Để phân biệt với phụ nữ Thái đen đầu đội
khăn Piêu