Một
đêm thôi mắt trầm sâu đáy biển Hai bàn tay
khói phủ tóc tơ xa Miền đất đó trăng đã gầy
vĩnh viễn Từ vu vơ bên giấc ngủ mơ hồ
Một
lần định như sao ngàn đã định Lại một lân
nông nổi vết sa cơ Trời vẫn vậy vẫn mây
chiều gió tĩnh Vẫn một đời nghe kể chuyện
không như Vẫn sống chết với điêu tàn vờ
vĩnh Để mắt mù nhìn lại cõi không hư Một
lần ngại trước thông già cung kính Chẳng một
lần nhầm lân không ư? Ngày mai nhé ta chờ mi
một chuyến Hai bàn tay khói phủ tóc tơ xa.
Tuệ
Sỹ
|
|